Chàng bảo vệ đào hoa - Chương 4: Đại nạn không chết
Trương Gia Dịch tiến vào một thế giới cảm giác kỳ diệu, anh thấy rõ ràng cơ thể mình nằm trên đất, con mắt rõ ràng nhắm lại, nhưng vẫn thấy được Hà Cương xông tới, nhìn thấy tổng giám đốc xinh đẹp bị dọa đến không biết phải làm sao.
Anh cảm giác chính mình phải chết, thần hồn bị điện giật bay ra khỏi cơ thể, cho nên anh đột nhiên có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng, mình không thể chết, mình chết rồi thì em gái vừa mới học đại học sẽ phải làm sao?
“Tổng giám đốc Hứa, không sao, còn thở, vẫn còn sống.” Ngay khi anh mờ mịt không biết phải làm sao, Hà Cương thăm dò hơi thở của anh đột nhiên đứng lên, nói anh còn thở, tim còn đập, là còn sống?
“Nhưng thế này là sao?” Trương Gia Dịch liền giật nảy mình.
“Vậy anh nhanh, nhanh chóng cõng anh ta xuống bệnh viện dưới lầu, nhanh lên, đứng đấy làm gì?” Tổng giám đốc xinh đẹp hét ầm lên, vừa rồi cô không có khóc, nhưng nghe đến Trương Gia Dịch còn sống, nước mắt cô lại tuôn như suối, không biết có phải bị dọa hay không, tóm lại là cô đang khóc.
“À, được.” Hà Cương gật đầu, lúc quay người, nhỏ giọng mắng một câu, sau đó đột nhiên ôm lấy Trương Gia Dịch!
Mà khi anh ta vừa mới ôm lấy Trương Gia Dịch, ý thức rời khỏi cơ thể của Trương Gia Dịch cũng nháy mắt trở về, sau đó anh đột nhiên mở mắt ra!
“Mẹ kiếp!” Nhìn thấy Trương Gia Dịch đột nhiên mở mắt, Hà Cương bị giật mình kêu lên, cũng suýt chút nữa thì ném Trương Gia Dịch xuống đất.
Lúc này da đầu của Trương Gia Dịch có chút run lên, đồng thời anh cũng theo bản năng lần nữa nhắm mắt lại!
“Phù!” Ý thức kia lại tiếp tục thoát khỏi cơ thể ra ngoài, anh thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Hà Cương, thấy được tổng giám đốc xinh đẹp chạy về phía mình, vẻ mặt vội vàng, còn chứng kiến thư ký Đổng ngồi liệt ở trước của phòng.
Anh lại lần nữa mở to mắt, sau đó lại nhắm lại, sau đó lại mở ra!
“Mẹ ơi!” Anh phát hiện ra rồi, anh hiểu được rồi.
Chính mình nhắm mắt lại, ý thức có thể cảm giác được mọi thứ chung quanh mười mấy mét, mặc dù nhắm mắt, nhưng tất cả tình huống và khung cảnh đều sẽ hiện ra ở não hải trong ý thức của mình.
“Biến dị!” Trong đầu Trương Gia Dịch hiện lên một từ ngữ, bị điện giật đến biến dị.
“Cậu còn có thể mắng chửi người à? Lăn xuống đi!” Hà Cương làm gì tình nguyện cõng anh, cho nên khi thấy Trương Gia Dịch không ngừng nhắm mắt mở mắt, lại còn mắng người, liền lập tức ném Trương Gia Dịch xuống.
“A…” Thấy Hà Cương ném Trương Gia Dịch, tổng giám đốc xinh đẹp lớn tiếng hô lên.
Có điều… Trương Gia Dịch bình ổn rơi xuống đất, mà không bị làm sao, ngoại trừ tóc có chút cháy, mặt có chút trắng thì vẫn là một người sống.
“Anh… anh sao rồi?” Hứa Linh Điệp vội vàng la lên.
“Khụ, không biết.” Trương Gia Dịch ho một tiếng, chính mình bị điện giật thành thế này thì có tính là tai nạn lao động không, có được tiền bồi thường không, cho nên anh nói không biết. Đương nhiên, chính anh rõ ràng, bản thân khỏe cực kỳ, trạng thái còn tốt hơn so với trước.
“Đi, đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi dẫn anh đi.” Lúc Hứa Linh Điệp vừa đồng ý, liền bắt lấy cổ tay Trương Gia Dịch.
“Tổng giám đốc Hứa, cô bận rộn nhiều việc, vẫn để tôi đưa cậu ta đi thì hơn.” Cái tên Hà Cương này đột nhiên chặn ngang, bắt lấy cổ tay Trương Gia Dịch.
“Không sao, không cần đi bệnh viện, tôi là thợ điện, trước kia cũng thường xuyên bị điện giật, có điều tổng giám đốc Hứa, tôi xin nghỉ mấy ngày được không?” Trương Gia Dịch hất tay Hà Cương ra, đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm vào Hứa Linh Điệp.
Hứa Linh Điệp thấy Trương Gia Dịch chớp mắt với mình, lại đột nhiên vô thức cúi xuống nhìn thoáng qua phần ngực, tên bại hoại này một tháng trước cũng chớp mắt nhìn lúc trêu đùa mình.
“Không được, phải đi bệnh viện, không đi bệnh viện, lỡ anh chết thì làm sao bây giờ?” Hứa Linh Điệp phát hiện cúc ngực mình không hở, liền tự dưng tức giận, cái tên bảo vệ này, đầu bị điện giật thành ổ gà rồi mà vẫn còn tâm trạng đùa giỡn cô?
Có điều, nể tình lúc trước anh bất bình thay cô, giúp cô giải vây, tạm thời tha cho anh một lần.
Trương Gia Dịch bị nghẹn họng một chút, cũng đột nhiên dở khóc dở cười: “Con người cô sao lại nói vậy chứ, tôi sao mà chết được?”
“Trương Gia Dịch, cậu sao vậy? Sao nói chuyện với tổng giám đốc Hứa như thế? Có phải muốn nghỉ việc không?” Con hàng Hà Cương này nhìn ra Trương Gia Dịch liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc Hứa, cho nên tiếp tục chặn ngang, giương mắt nhìn Trương Gia Dịch, cái tên họ Trương này đúng là không có phép tắc gì, dám mạnh miệng với tổng giám đốc Hứa?
Nhưng mà, ngoài dự kiến của Hà Cương, ngay vào lúc anh ta vừa dứt lời, Trương Gia Dịch và Hứa Linh Điệp cùng đồng thời nói: “Không phải việc của anh!”
“Hả…”
“Ầy…” Hứa Linh Điệp đột nhiên phát hiện, chính mình dường như có chút bối rối, hình tượng lạnh lùng dường như biến mất.
“Đội trưởng Hà, anh ra ngoài trước đi.” Hứa Linh Điệp nghiêm mặt, nháy mắt phục hồi dáng vẻ nữ thần băng giá.
“Tổng giám đốc Hứa, vậy cậu ta…” Hà Cương có chút hoang mang, không biết vì sao tổng giám đốc Hứa bảo anh ta ra ngoài.
“Anh không nghe tôi bảo gì à?” Hứa Linh Điệp nhướn mày hỏi.
“Vâng.” Hà Cương sợ run cả người, cô gái này lại phát uy như hổ mẹ, họ Trương kia, cậu tự mình cầu phúc đi.
“Tiện đóng cửa lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào vào!” Thấy Hà Cương quay người rời đi, Hứa Linh Điệp bổ sung thêm một câu.
“Vâng.” Hà Cương lên tiếng, sau đó đỡ thư ký Đổng đang ngồi ở cửa ra vào lên rồi đóng cửa lại.
“Này, người đẹp, thì ra cô là bà chủ của tôi!” Phát hiện không còn ai khác, Trương Gia Dịch cười ha hả, cũng tò mò đánh giá căn phòng một phen.
“Anh nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra với tôi, nếu không lỡ có mầm bệnh gì thì cũng không tốt!” Hứa Linh Điệp vẫn lạnh lùng như cũ, cũng không vì bí mật nhỏ giữa hai người mà nói chuyện nhẹ nhàng với đối phương.
“Còn có, bún cay thập cẩm bốn mươi tám nghìn, bây giờ trả lại cho anh!” Hứa Linh Điệp vừa nói, vừa đi ra sau cái bàn, muốn lấy tiền từ trong ngăn kéo ra.
“Đừng, nhất quyết đừng!” Trương Gia Dịch lập tức nhảy dựng lên, đòi cô bốn mươi tám nghìn, vậy thì đồng nghĩa với việc cô trả lại ân huệ, còn nếu cô một mực thiếu, vậy thì sẽ thiếu mình một phần ân tình, Trương Gia Dịch tinh ma quỷ quái, sao không nghĩ đến việc ấy.
“Tôi nói với cô rồi, người ta dùng bốn mươi tám nghìn đổi mười ba lần hẹn, bốn mươi tám nghìn của cô…”
“Anh vô sỉ!” Nghe Trương Gia Dịch nói đến chuyện bán bún cay thập cẩm bốn mươi tám nghìn, Hứa Linh Điệp suýt chút tức điên lên, cái tên khốn khiếp sở khanh háo sắc này.
“Ha ha, nói đùa thôi mà, cho nên cô trả tiền tôi không nhận, có điều tổng giám đốc Hứa, tôi thật muốn xin nghỉ mấy ngày, cô nói có được không?” Trương Gia Dịch lập tức đổi chủ đề, lời vừa rồi đúng là có chút vô sỉ, là anh không có cân nhắc.
“Ừ, được.” Hứa Linh Điệp quả nhiên không lấy tiền, hừ nhẹ một cái, xem như đồng ý với yêu cầu xin nghỉ phép của Trương Gia Dịch. Thật ra cô cũng cảm giác được bốn mươi tám nghìn hơi ít, dù sao người ta cũng giải vây cô một bận, thậm chí còn suýt thì vì cô mà đánh nhau, cho nên nào thể trả bốn mươi tám nghìn được, mà trả bao nhiêu thì cô vẫn chưa quyết định được.
“Vậy tôi xin nghỉ phép không bị trừ lương nhé?” Trương Gia Dịch vội la lên.
“Tôi phê chuẩn nghỉ phép thì ai dám trừ lương của anh?” Hứa Linh Điệp nói đến đây, đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức cầm điện thoại bàn lên, gọi đến phòng tài vụ.
“Chị Lý, chuẩn bị ba mươi triệu, sau đó để bảo vệ Trương… Trương… Trương Gia Dịch qua lấy.”
“Cô thiếu tôi bốn tám nghìn, sao lại cho tôi ba mươi triệu?” Trương Gia Dịch trừng mắt nói.
“Tự đi kiểm tra toàn thân đi, tôi cần biên lai của anh, nếu anh không có biên lại, tôi sẽ sa thải anh, còn nữa… anh… anh tự mua chút đồ dinh dưỡng tẩm bổ đi.” Hứa Linh Điệp nói đến đây, sắc mặt có hơi đỏ, thật ra cô không có ý gì khác, nhân viên công ty bị điện giật, lẽ ra nên bồi thường một chút.
“Tiền này không tính vào bốn tám nghìn kia chứ?” Trương Gia Dịch nhỏ giọng nói.
“Anh nghĩ gì thế? Đây là trợ cấp công ty cho anh, bốn tám nghìn kia là chuyện giữa tôi và anh, còn nữa, tôi cảnh cáo anh, chuyện tôi đi ăn bún cay thập cẩm, nếu như anh truyền đi, tôi sẽ lập tức sa thải anh, nói được làm được!”
“Bún cay thập cẩm? Bún cay thập cẩm gì? Tôi không ăn thứ đó.” Trương Gia Dịch hoang mang nói.
Thấy Trương Gia Dịch giả ngây giả ngô trước mặt mình, Hứa Linh Điệp có chút buồn cười, khóe miệng cũng có chút giương lên, tâm trạng cũng khá hơn, cái tên bảo vệ này cũng thông minh.
“Ha ha, cô cười rồi, tôi nói cho cô biết, bọn họ đều gọi cô là nữ thần băng giá, còn gọi cô là hổ mẹ.”
Hứa Linh Điệp trợn mắt nhìn Trương Gia Dịch: “Anh có thôi đi không? Rảnh thì đi kiểm tra, sau đó nghỉ ngơi, cho anh năm ngày thôi.”
Trương Gia Dịch ngẫm nghĩ: “Nguồn điện trong phòng cô còn chưa sửa xong, cô bảo bọn họ mua ổ điện mới, sau đó buổi tối tôi tới lắp cho cô. Với cả, các nguồn điện khác trong công ty cũng phải kiểm tra một chút, chốt điện kém dễ gây ra sự cố.”
“Biết rồi, có điều anh thì miễn đi, tôi không yên lòng với kỹ thuật của anh, thợ điện mà còn bị điện giật? Kỹ thuật sửa điện này của anh cũng không khả quan cho lắm.” Hứa Linh Điệp giễu cợt nói một tiếng.
“Tôi bị cô hù mà, cô đột nhiên nhảy ra sau lưng tôi, tay tôi run nên mới bị điện giật.”
Hứa Linh Điệp bĩu môi: “Anh thấy tôi thì sợ cái gì? Tôi ăn anh chắc? Còn chẳng phải là do anh chột dạ?”
“Ha ha, không nói nữa, đúng là tôi có hơi choáng, đi trước, cảm ơn ba mươi triệu của cô.” Trương Gia Dịch vội vàng tìm một nơi không người kiểm tra xem rốt cuộc chính mình bị làm sao, cho nên không có tâm trạng lảm nhảm với Hứa Linh Điệp, mặc dù tổng giám đốc rất xinh đẹp, còn có thể mỉa mai với mình vài câu, nhưng bây giờ anh tò mò cơ thể mình bị làm sao hơn.
“Anh choáng à? Có sao không, tôi cho người lái xe đưa anh tới bệnh viện, anh nhất định phải kiểm tra.” Hứa Linh Điệp nghe Trương Gia Dịch choáng đầu thì lập tức lượn ra khỏi bàn làm việc, vẻ mặt quan tâm.
“Không cần đâu, không cần, trước cũng bị giật rồi, có điều ngoại trừ phụ nữ phóng điện với tôi thì các loại điện cao thế khác tôi đều miễn dịch.”
“Cút đi.” Phát hiện cái tên Trương Gia Dịch này từ đầu đến cuối đều không biết giữ mồm giữ miệng, Hứa Linh Điệp liền hận không thể đá chết anh ta, cái người này, còn đòi phụ nữ phóng điện cho anh ta, anh ta không sợ điện giật chết à?
“Tôi đi đây, cô đừng nhớ tôi nhé.” Trương Gia Dịch quay người, sau đó nháy nháy mắt với Hứa Linh Điệp, cũng ra hiệu nhìn vào ngực Hứa Linh Điệp.
“Anh… cút!”
Soạt một tiếng, một đống tài liệu bay tới, mà Trương Gia Dịch cũng nhanh nhẹn trốn ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Hứa Linh Điệp liền có chút ngẩn người, bản thân bị sao vậy? Thế mà lại dùng tài liệu đánh người? Mà còn không tức giận?
Nếu vào bình thường, chuyện này vốn không thể nào xảy ra, nếu dám có ai đùa giỡn mình, cho dù nhìn mình nhiều hơn một cái, cô đều sẽ chán ghét vô cùng, thế nhưng vì sao mình không chán ghét anh ta?
“Tức chết tôi rồi…” Không biết bản thân bị sao, Hứa Linh Điệp cũng lười thu dọn tài liệu rơi đầy đất, mà đặt mông ngồi trên ghế xoay, đầu óc lại hiện ra cảnh tượng gặp Trương Gia Dịch ở quán bún cay thập cẩm.
“Không ngờ sẽ trùng hợp như vậy.” Sau một hồi lâu, Hứa Linh Điệp lẩm bẩm một mình rồi cười ra tiếng, tiếp đó gọi một cuộc điện thoại: “Trưởng phòng Lâm, mang hồ sơ của Trương Gia Dịch phòng bảo vệ lên cho tôi.”