Chàng bảo vệ đào hoa - Chương 2: Đánh nhau phải ác
Tập đoàn Phong Hoa ở thành phố là một công ty con của một công ty đa quốc gia, chủ yếu kinh doanh dịch vụ ăn uống và lưu trú. Dưới trướng có Khách sạn Phong Hoa là một khách sạn năm sao tiêu chuẩn, nằm ở vành đai hai của phía đông thành phố, rất gần tỉnh Vương Hiên, đứng trên tầng cao nhất có thể nhìn thấy Tử Kinh Thành.
Một tháng trước Trương Gia Dịch chính thức trở thành một bảo vệ vẻ vang lại hãnh diện của tập đoàn Phong Hoa, tiền lương một tháng chín triệu, được cung cấp chỗ ăn, chỗ ở, lương bổng không coi là nhiều nhưng quý ở chỗ được cung cấp nơi dừng chân.
Hôm nay là ngày phát tiền lương, nhưng sau khi rời khỏi phòng tài vụ, vẻ mặt Trương Gia Dịch liền u ám, nhanh chân đi về phía phòng thể thao cung cấp cho bộ phận bảo vệ.
Tiền lương tháng đầu tiên của anh bị phạt mất chín trăm nghìn, mà hỏi nguyên nhân thì bộ phận tài vụ bảo anh xin nghỉ ba lần, một lần ba trăm, cho nên bị phạt chín trăm!
Đối với người khác, chín trăm có lẽ không nhiều, nhưng đối với anh, chín trăm này là nửa tháng tiền cơm của anh rồi.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân ở bộ phận tài vụ, Trương Gia Dịch cũng biết là ai âm mưu hại anh, chính là trưởng ban bảo vệ Hà Cương ra tay.
Ở Phong Hoa, mỗi phòng ban đều có bảng chấm công, trưởng bộ phận chịu trách nhiệm ghi sổ điểm danh của nhân viên mình, sổ điểm danh bộ phận an ninh ghi ba lần nghỉ phép và vắng mặt của Trương Gia Dịch, nên bộ phận tài chính đương nhiên sẽ tuân theo các quy định được thực hiện để khấu trừ tiền lương của anh.
“Rầm!” Lúc Trương Gia Dịch đi tới bên ngoài phòng thể thao, liền một cước đá văng cửa lớn, đi vào liếc mắt một vòng, liền dùng lại trước một người, trầm giọng nói: “Họ Hà, anh hại tôi?”
Năm tên đàn ông mặt đỏ bừng cùng đồng thời quay người lại, năm người này đều cao to vạm vỡ, cũng là bảo vệ của Phong Hoa, có hai tên đang đánh nhau, một người đang đánh bao cát, còn hai tên đang nâng tạ.
Tên đánh bao cát chính là đội trưởng đội bảo vệ Hà Cương, ba mươi hai tuổi, xuất thân từ lính đặc chủng, sau khi xuất ngũ bôn ba ở thành phố gần mười năm, cuối cùng được lên chức đội trưởng đội bảo vệ của công ty con tập đoàn Phong Hoa.
Người này có thể là lúc dậy thì nội tiết không tốt, cho đến bây giờ trên mặt vẫn còn nhiều sẹo rỗ, không những mặt rỗ mà gương mặt còn cực kỳ hung ác.
Đương nhiên, có đôi khi làm bảo vệ, dáng vẻ hung ác cũng có thể trấn an được tình cảnh.
Trên người Hà Cương toàn hình xăm, trước bụng có một hình xăm phật Di Lặc lớn, sau lưng là một con cá chép đỏ.
“Họ Trương, mẹ nó cậu điên rồi à?” Người đang đánh nhau lên tiếng đầu tiên, người này tên là “Cừu Ngũ”, tên cụ thể là gì thì Trương Gia Dịch không rõ, chỉ nghe người khác gọi là anh Năm hoặc Cừu Ngũ. Người này là đội phó đội bảo vệ, cũng là đàn em của Hà Cương, năm đó lúc làm lính là chiến hữu, sau này Hà Cương liền dẫn anh ta cùng nhau gia nhập Phong Hoa.
“Nhóc Trương, chuyện gì vậy? Tôi đắc tội với cậu à?” Hà Cương là một người rất biết kiềm chế, bình thường lúc nói chuyện với Trương Gia Dịch đều cười ha hả, quan hệ giao tiếp trong Phong Hoa cũng cực kỳ tốt, mặc dù dáng dấp hung ác, nhưng là một con cáo già.
“Họ Trương kia, nói lý do đi, nếu không đừng trách mấy anh đây không khách sáo.” Cừu Ngũ hừ lạnh một tiếng, nói.
Lúc này Trương Gia Dịch hít một hơi thật sâu, đồng thời đi về phía trước, vừa tiếp tục nói: “Hà Cương, tháng trước tôi chỉ nghỉ một buổi mà, dựa vào cái gì anh lại ghi vào bảng chấm công là tôi nghỉ ba buổi?”
“Ồ, thì ra là chuyện này à?” Hà Cương bừng tỉnh ngộ, cười nói: “Lần thứ nhất cậu xin nghỉ là ngày sáu nhỉ? Cậu nói cậu muốn đi gặp em gái cậu gì đó, sau đó tôi cho phép, đây là một lần, đúng chứ?”
“Hai lần khác thì sao? Sao tôi không nhớ là mình có xin nghỉ phép nữa?” Lúc này Trương Gia Dịch chạy tới phía đối diện Hà Cương, mà bốn người nhóm Cừu Ngũ cũng vây anh lại ở giữa.
“Tôi nghĩ lại đã…” Hà Cương tiếp tục cười híp mắt, nói: “Ước chừng là ngày mười sáu, qua mười ngày, có một ngày khoảng ba giờ chiều, cậu xin tôi nghỉ phép ấy? Còn có ngày mười tám lúc ba giờ chiều, cậu cũng xin tôi nghỉ, có chuyện này không?”
“Vậy cũng tính à? Lúc ấy tôi chỉ đi đến ngân hàng đối diện, chưa đến mười phút là về rồi!” Trương Gia Dịch trừng mắt nói.
“Ở cương vị một phút là phải kính nghiệp đủ sáu mươi giây, đây là khẩu hiệu của Phong Hoa chúng ta, với cả công ty có quy định, trong lúc trực ban xin nghỉ phép vô cớ, tất cả đều không cần tính công, cho nên đừng nói mười phút, cho dù một phút, hai lần đó của cậu cũng coi như là bỏ bê công việc rồi.”
Nghe Hà Cương nói, Trương Gia Dịch bị nghẹn họng một chút, đồng thời gấp gáp nói: “Lúc người khác trực ban ra ngoài đi vệ sinh không tính, ra ngoài lên mạng không tính, sao đến phiên tôi lại tính rồi?”
“Việc này tôi không rõ, tôi không thấy được!” Hà Cương nhún vai, dùng giọng điệu giết người không cần đền mạng nói.
“Nực cười, cậu cố ý đến gây chuyện đúng không?” Lúc này, Cừu Ngũ đứng một bên tràn đầy châm chọc nói: “Cậu dựa vào cái gì mà so với người khác? Xéo đi nhanh lên, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Đúng vậy, cậu vẫn nên đi trước đi.” Hà Cương cười tủm tỉm liếc qua đồng hồ, nói: “Hôm nay cậu trực ban, bây giờ xuất hiện ở phòng thể thao, vậy cũng là bỏ bê công việc rồi!”
“Tôi bỏ bê công việc con khỉ mốc!” Trương Gia Dịch đột nhiên tức điên, không mang dáng vẻ dễ bị bắt nạt nữa, người khác trong lúc trực ban ra ngoài tán gái mà mẹ nó vẫn tính tiền công, anh chỉ ra mười phút là phạt rồi? Anh biết, cũng chính vì mình không tặng quà gì cho Hà Cương, anh nhớ rõ hai người trong đám cùng tới làm với anh, trong đó có một tên tặng Hà Cương bao thuốc lá mấy trăm nghìn một điếu, còn có một tên vào sinh nhật Hà Cương tháng trước, liền biết chín trăm nghìn, còn anh không tặng gì cho anh ta, cho nên Hà Cương mới nhắm vào anh
Anh giơ chân lên hướng về phía Hà Cương đạp tới. Từ trước tới nay Trương Gia Dịch đều không phải người chịu thua thiệt, huống chi còn bị người ta mưu hại thành thế này? Cho nên không đánh Hà Cương một trận, anh sợ mình sẽ tức đến ói máu mất.
Nhưng mà ngay lúc anh tung cước đá, Hà Cương gần như đã sớm chuẩn bị, lắc mình một cái tránh thoát, tốc độ của anh ta quá nhanh.
Dù sao cũng xuất thân từ lính đặc chủng, trong tay cũng có công phu cao cường.
“Mẹ nó mày muốn chết à?” Cừu Ngũ nhìn chằm chằm Trương Gia Dịch, cho nên nhìn thấy Trương Gia Dịch có can đảm ra tay, lúc này huy quyền đánh tới, hai tên khác cũng một trái một phải vây đánh.
Trương Gia Dịch đã sớm đề phong, cho nên nhìn thấy quyền cước của Cừu Ngũ đánh tới, còn cả hai tên vây công mình hai bên, cũng không bối rối, anh học trưởng thể thao năm năm, võ thuật hay đấu vật gì đều luyện qua, thậm chí còn nhận được giấy khen nữa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu anh trúng tuyển làm bảo vệ của Phong Hoa.
Cho nên nhìn thấy Cừu Ngũ đánh quyền tới, đầu tiên là nhanh chóng nghiêng đầu, sau đó cả cơ thể xoay một cái, đột nhiên hạ đòn sát thủ hướng về phía tim của Cừu Ngũ.
Ầm một tiếng, Cừu Ngũ ở trung tâm bị đánh cong người bắn ra ngoài, bay xa tận hai, ba mét.
Lúc này, hai người khác tấn công tới, một tên dùng chân, một tên dùng đấm. Mấy tên bảo vệ này bình thường đều rèn luyện trong phòng thể thao, cũng thường xuyên ra ngoài đánh nhau với Hà Cương, cho nên trên người cũng có võ, một người có thể đánh được ba, bốn người thường.
“Vù!” Trương Gia Dịch tránh thoát một quyền, nhưng không thể né một cước, bị đá đến lảo đảo suýt ngã quỵ, có điều vào lúc cơ thể bị nghiêng, anh liền nắm được cơ hội, thừa dịp tên ra quyền chưa kịp thu hồi nắm đấm, một cú móc cằm vào kẻ đó, người kia liền ngửa đầu ngã ra.
Mà đúng lúc này, Hà Cương vẫn một mực không ra tay kia đột nhiên khẽ quát lên một tiếng: “Lưu Quốc Thủy, mày lui ra, Trụ Tử, đánh ngã nó!”
Trụ Tử, tên thật là Lý Thiết Trụ, trước đó là người đang nâng tạ, người này thân cao hơn mét bảy một chút, khá trầm tính trong bộ phận bảo vệ, có điều trên cơ bản đi theo Hà Cương, giống như vệ sĩ của Hà Cương vậy. Nhưng nhìn bề ngoài anh ta thì không giống vệ sĩ, có đôi khi Trương Gia Dịch cũng đang phỏng đoán, Lý Thiết Trụ này không phải chơi gay với Hà Sâm chứ?
“Nghe nói mày từng luyện võ và đấu vật, còn có giấy khen gì đó?” Lý Thiết Trụ cũng không trực tiếp ra tay, thậm chí đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng Trương Gia Dịch lại cảm thấy một loại nguy hiểm bức người, giống như bị dã thú để mắt tới vậy.
Chưa đợi Trương Gia Dịch trả lời, anh ta đột nhiên cười khinh thường nói: “Trong mắt tao, chỉ là khoa tay múa chân mà thôi.”
“Vù!” một tiếng, sau khi tiếng nói của anh ta vừa dứt, anh ta liền như tên rời cung phóng đến gần Trương Gia Dịch trong chớp mắt, sau đó tung một quyền ra.
“Bịch!” Trương Gia Dịch hoàn toàn không ngờ tới Lý Thiết Trụ này lại nhanh tới vậy, cho nên anh gần như giơ hai tay lên ngăn cản theo bản năng, hai tay truyền đến cơn đau thấu xương, cả người cũng đằng đằng lùi về sau năm bước.
“Phản ứng vẫn được!” Lý Thiết Trụ cười lạnh, tiếp tục bước về phía trước, lúc này anh ta cứ như biến thành một con báo săn giết chết con mồi.
Trương Gia Dịch dùng hết sức vung tay, tay anh dang run rẩy không ngừng, gần như chết lặng.
“Hự!” Lúc này Lý Thiết Trụ lại động, một quyền đánh tới, vẫn dũng mãnh như cũ, nắm đấm kia còn chưa nện vào mặt Trương Gia Dịch, Trương Gia Dịch liền cảm thấy được sóng nhiệt truyền đến.
Quá nhanh, từ nhỏ anh đã đánh nhau, nhưng chưa từng chạm trán phải đối thủ khiến anh không thể chống đỡ được như Lý Thiết Trụ.
Đồng thời, anh cũng biết chính mình không thoát khỏi quyền thứ hai của Lý Thiết Trụ, tốc độ phản ứng của hai tay rõ ràng không bằng vừa rồi, cho nên khi nhấc lên, nắm đấm của người ta đã ầm ầm văng về phía mặt anh.
“Bịch bịch!” Hai âm thanh đồng thời vang lên, một là nắm đấm của Lý Thiết Trụ đánh vào mặt anh, một là lúc anh bay ngược lên trời, trong nháy mắt tung một cú đấm chính vào ngực Lý Thiết Trụ.
Con người anh chính là như vậy, trước giờ không chịu thiệt thòi. Lý Thiết Trụ có thể đánh anh một quyền, anh sẽ trả lại cho Lý Thiết Trụ một cước.
Hai người tách ra, Trương Gia Dịch quỳ một chân trên đất, cả người hơi nằm, khóe miệng chảy ra một vệt máu, mà Lý Thiết Trụ cũng lảo đảo lùi lại ba bốn bước, ôm bụng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Trương Gia Dịch cảm giác trên mặt đau rát, có điều loại đau nhói này cũng kích thích bản tính ngang ngược sâu trong con người anh. Anh hung hăng lau máu đi, mắt nóng lene nhìn chòng chọc đối phương, nhanh chóng chống đỡ cơ thể bắn lên.
“Vù!” Lúc anh vừa mới bật lên, Lý Thiết Trụ cũng lần nữa lao đến.
“Trưởng phòng, trưởng phòng, có đây không?” Đúng lúc này, ngay khi Lý Thiết Trụ xung kích về phía trước, bộ đàm trong phòng thể thao vang lên.”
“Chuyện gì?” Hà Cương cầm bộ đàm lên nói.
“Trương Gia Dịch ở phòng tập thể thao không? Đổng Binh bảo anh dẫn Trương Gia Dịch lên lầu hai mươi tám, cầm theo công cụ sửa điện. Con dâu của Sử Công sinh bệnh, nguồn điện ở văn phòng tổng giám đốc Hứa lại hỏng rồi, cho nên đang nổi cáu, vội vã muốn sửa điện, bên phòng nhân sự nói lúc Trương Gia Dịch xin vào làm, trong hồ sơ có ghi khoa điện công, cho nên khẩn cấp lắm, nhanh tới đi.”
“Mẹ kiếp, biết rồi, Lý Thiết Trụ, Trương Gia Dịch mau dừng tay!” Hà Cương lập tức buông bộ đàm xuống, quát lớn một tiếng.
Chân của Lý Thiết Trụ chỉ cách đầu của Trương Gia Dịch hai, ba centimet, Hà Cương liền ra lệnh dừng, cho nên chân của anh ta đột ngột khựng lại một cái.
Mà chân của anh ta vừa mới ngừng, nắm đấm của Trương Gia Dịch tung ra cũng không có thu hồi.
Lý Thiết Trụ nghe Hà Cương nhưng Trương Gia Dịch thì không.
Chỉ thấy anh đột nhiên chế trụ chân của Lý Thiết Trụ, trong miệng hét lớn một tiếng, xuất ra toàn bộ khí lực, giữ chặt chân đối phương, cơ thể anh nghịch chuyển, một gối chặn lại đùi đối phương, một cánh tay khác mãnh liệt ném ra, trực tiếp dùng khuỷa tay đánh vào gáy của Lý Thiết Trụ, làm Lý Thiết Trụ ngã sấp trên đất.
“Vù!” Động tác của anh cực kỳ mau lẹ, gần như lúc Lý Thiết Trụ ngã xuống đất, anh liền cưỡi lên người Lý Thiết Trụ, nhanh chóng dùng tay bóp chặt cổ Lý Thiết Trụ.
“Mẹ nó, mày điên rồi à….” Cừu Ngũ và Lưu Quốc Sơn chạy tới, một trái một phải, trực tiếp nhào lên người Trương Gia Dịch.
“Dừng tay, tất cả dừng tay!” Hà Cương hét lớn.
Lý Thiết Trụ thừa dịp Trương Gia Dịch bị kéo bổ nhào, vội bật dậy đứng lên, trên mặt anh ta trắng bệch một mảng, đồng thời cũng tức đến thở hổn hển phóng về phía Trương Gia Dịch.
Vừa rồi nếu không phải Hà Cương ngăn lại, Trương Gia Dịch làm gì có cơ hội đánh ngã anh ta? Có thể nói là vừa rồi anh ta ngừng lại mới có cơ hội cho Trương Gia Dịch đánh trả.
“Trụ Tử, dừng lại.” Hà Cương lớn giọng nói.
Lúc này Trương Gia Dịch cũng thoát khỏi Lưu Quốc Sơn và Cừu Ngũ, đồng thời anh cười lạnh không thôi, trên thực tế, vừa rồi đúng là phải cảm ơn tiếng hô của Hà Cương kia, bằng không anh tuyệt đối không bắt được chân của Lý Thiết Trụ. Anh biết mình không phải là đối thủ của Lý Thiết Trụ.
Có điều loại chuyện như đánh nhau này, chỉ dùng một chữ “hung ác” để miêu tả, anh chỉ có thể nói là Lý Thiết Trụ chưa đủ ác.
“Cầm khăn lông ướt tới.” Hà Cương liếc mắt ra hiệu cho Lưu Quốc Sơn, sau đó đi về phía Trương Gia Dịch, vừa cười vừa nói: “Trương Gia Dịch, cậu cũng nghe thấy bên kia vừa nói gì rồi đấy? Chúng ta đều là đàn ông, là đàn ông thì phải lưu manh chút, việc gì ra việc đó, đừng vì ân oán cá nhân mà làm trễ nải công việc, muốn đánh nhau phải không, mấy người chúng tôi lúc nào cũng tiếp.”
“Rác rưởi, có thêm mười giây nữa là tao cho mày bay cả hàm răng rồi.” Lý Thiết Trụ nghiến răng hừ lạnh một tiếng, nếu như không có Hà Cương ra tay ngăn lại, cái tên họ Trương này sao có thể đắc thủ? Lúc này ánh mắt của anh ta trở nên hung ác, phải tìm lúc này đó dạy dỗ lại thằng ranh này một trận.
Nghe thấy Lý Thiết Trụ châm chọc, Trương Gia Dịch hung tợn nhìn chằm chằm Lý Thiết Trụ, gằn từng chữ một: “Trước khi răng tao rơi xuống, có tin là ông đây se cắt xuống hai cân thịt mỡ của mày không?”
Lời này của anh cũng ngang ngược vô cùng, cộng thêm ánh mắt như sói hoang, làm cho mấy người Cừu Ngũ không nhịn được mà run lên trong lòng, cái tên họ Trương này đúng là hàng cứng.
Lý Thiết Trụ thì không e ngại ánh mắt của Trương Gia Dịch, mà tiếp tục cười khẩy: “Rác rưởi chính là rác rưởi, luyện thêm mười năm nữa, có lẽ mày mới có tư cách liếm ngón chân tao.”
“Được rồi Trương Gia Dịch, cậu có lên văn phòng trên lầu của tổng giám đốc Hứa không?” Hà Cương nhăn mày nói.
“Đi, sao lại không đi?” Trương Gia Dịch không có khả năng cuốn gói rời đi, một là ở nơi này kiếm tiền, anh cũng cần dùng tiền, hai là cho dù muốn đi cũng phải chân chính đánh ngã Lý Thiết Trụ và Hà Cương rồi mới đi.