Chàng bảo vệ đào hoa - Chương 1: Câu chuyện về một bát bún thập cẩm cay
Tháng sáu năm 2024, một bài post rất hot trên mạng, đó chính là đoạn tình yêu hẹn hò qua mạng của bún thập cẩm cay trong truyền thuyết. Tin rằng đa số cư dân mạng đều biết chuyện cô gái đi nghìn cây tới nơi hẹn ước, bị giày vò mười ba lần một đêm.
Bún thập cẩm cay, là một món ăn vặt bắt nguồn từ Thục Xuyên, dựa vào vị tê cay sướng miệng, tiết kiệm kinh tế lại được ưa chuộng khắc nơi trong đất nước, ngay cả thành phố lớn hay thị trấn nhỏ, phần lớn đều có bún thập cẩm cay gia nhập, mà trong cuộc sống hiện thực, người từ ba mươi trở xuống gần như đều nếm qua thức ăn cay nhanh.
Đương nhiên, cũng có một vài người khác biệt.
Hứa Linh Điệp chưa từng ăn bún thập cẩm cay, một là hoàn cảnh sống của cô không cho phép, hai là thời học sinh của cô sống ở nước ngoài, cho nên nhiều món ăn vặt trong nước cô đều chưa từng ăn qua.
Có điều hôm nay, sau khi nghe người bên cạnh nói rất nhiều lần, cuối cùng lòng hiếu kỳ điều khiển, cô đi vào một tiệm tạp hóa bán bún thập cẩm cay, sau đó gọi một phần to.
“Hôm nay tớ gọi một phần bún thập cẩm cay lớn, không có vấn đề gì chứ?” Hứa Linh Điệp đang ngồi ở một quán bún cay thập cẩm đối diện nhân tài của thành phố, gọi video call với bạn thân của mình.
“Trời ạ, Linh Diệp, phần to như vậy mà cậu cũng ăn hết à? Đúng là xa xỉ nha!” Trong video, trong ảnh là một cái mặt mèo con lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Nhiều lắm à? Có điều nơi này hơi mất vệ sinh, tường bẩn lắm, chỗ xa kia còn đầy bụi nữa…” Hứa Linh Điệp bắt đầu nói mấy chuyện trên trời dưới đất để giết thời gian.
“Cậu ăn để thưởng thức, cũng đâu phải bóc da tường để ăn, không nói chuyện nữa, đi tắm đi, đến cùng nhau tắm nhé?” Mặt mèo trêu đùa nói.
“Tớ không tắm với cậu đâu, cậu tắm một lần là mấy tiếng, tớ chịu không nổi…”
“Vậy tớ đi…” Sau khi mặt mèo con nói xong, ảnh avatar liền lập tức tắt ngóm.
“Này, người đẹp, chỗ này của cô không có ai chứ?” Ngay lúc Hứa Linh Điệp cất điện thoại đi, một chàng trai khoác ba lô du lịch đứng đối diện cô.
Đúng vậy, chính là một chàng trai, Hứa Linh Điệp nhìn tuổi của anh ta chừng hai mươi, giọng nói cũng không phải người nơi đây, có điều giọng anh ta rất thô, dáng người cũng khỏe mạnh, xem ra là một người ngoài thành phố tới thị trường nhân tài đối diện tìm việc làm.
“À… không có.” Hứa Linh Điệp nhìn hai bên một chút, phát hiện các bàn khác đều đầy người, chỉ có phía đối diện cô là có chỗ trống, cho nên nhẹ nhàng gật đầu. Trên thực tế, cô vốn không thích ngồi ăn cơm với người lạ, cực kỳ khó chịu.
“Bà chủ, cho một bát bún thập cẩm cay.” Trương Gia Dịch lớn giọng hô lên với bà chủ đang đứng ở quầy tính tiền.
“Tới ngay.” Bà chủ cũng trả lời một câu.
Lúc này Trương Gia Dịch mới cười hì hì ngồi xuống, rút ra điếu thuốc, híp mắt đánh giá người đẹp đối diện.
Người đẹp này cũng chừng hơn hai mươi, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn dáng người cao mét bảy trở lên, lúc anh ngồi xuống còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, là từ người mỹ nữ bay tới, rất thơm mà không gay mũi, chính là mùi vị mà Trương Gia Dịch thích.
Trương Gia Dịch biết người đẹp ở thành phố rất nhiều, không ngờ ở cửa hàng bún cay thập cẩm này cũng có thể gặp được tuyệt phẩm.
“Hơn nữa còn rất nhiều tiền…” Trương Gia Dịch lập tức nhìn thấy một chiếc chìa khóa xe đặt bên cạnh tay người đẹp, đó là chìa khóa của một chiếc xe sang.
Thấy được ánh mắt không có ý tốt phía đối diện, Hứa Linh Điệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trương Gia Dịch, như muốn bắt quả tang vậy.
Nhưng mà điều làm cho cô bất ngờ chính là, quả nhiên mình bắt quả tang được, chàng trai phía đối diện đúng là đang nhìn chằm chằm vào mình, lại còn nhìn trúng vị trí ngực. Còn nữa, tuy anh ta bị mình phát hiện, nhưng không hề thu mắt, mà vẫn tiếp tục xem!
“Anh nhìn cái gì?” Hứa Linh Điệp nhở giọng tức giận hừ một tiếng.
“Cô đoán xem?” Hứa Linh Điệp suýt thì bị Trương Gia Dịch làm cho tức điên, cô đoán con khỉ mốc à, tên đàn ông này quá vô sỉ?
“Phần bún cay thập cẩm lớn tới đây…” Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng một nồi đất lớn đựng bún cay thập cẩm đặt trước mặt Hứa Linh Điệp.
Hứa Linh Điệp lập tức có hơi hoang mang, phần lớn nhiều thế này à?
“Ồ, ăn được đấy nhỉ.” Trương Gia Dịch khoa trương trừng lớn mắt, cô gái này còn ăn phần lớn? Đây là phần dành cho hai người mà.
“Anh còn dám nói một câu nữa, có tin tôi úp cả nồi bún cay thập cẩm này lên đầu không?”
“Được rồi, được rồi, vừa rồi giỡn với cô một câu thôi, chỗ đó của cô…” Trương Gia Dịch chỉ vào ngực Hứa Linh Điệp, nói: “Có một nút áo bị mở.”
“A…” Hứa Linh Điệp lập tức cúi đầu, sau khi liền nhìn thấy nút áo thứ ba bị tuột, mà xuyên qua nút áo, có thể thấy được áo lót bên trong của cô, cực kỳ chói mắt.
Hứa Linh Điệp ngượng đến đỏ mặt, sau khi cài xong nút áo, mắt nhìn đến bún cay thập cẩm trên bàn, nhưng bây giờ cái gì cũng không muốn ăn.
“Được rồi, sợ là tôi và cô chung bàn thì cô lại ăn không vô, tôi đi.” Trương Gia Dịch đúng là sợ cô gái xinh đẹp này nổi điên, sau đó úp hẳn nồi bún cay thập cẩm lên đầu mình, cho nên nhân lúc vị khách phía sau anh rời đi, liền lập tức quay người chiếm luôn cái bàn đó, cũng ngồi đưa lưng về phía Hứa Linh Điệp.
Sắc mặt Hứa Linh Điệp tốt hơn một chút, cầm đũa dùng một lần lên, định nếm hai miếng rồi đi.
Nhưng mà, ngay sau khi cô nếm được hai miếng, lại phát hiện mình còn muốn ăn miếng thứ ba, thứ tư.
Bình thường cô cũng không phải là cô gái dễ ăn, có điều đây là lần đầu tiên ăn món bún cay thập cẩm này, với cả vị cay tê tê mở đầu, cho nên vừa đụng vào là không dứt được.
Bún cay thập cẩm của Trương Gia Dịch cũng được bưng lên, anh cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Ước chừng hai ba phút sau, Trương Gia Dịch đột nhiên nghe được tiếng cô gái gọi nhân viên phục vụ tới.
“Đúng là dạ dày bò, còn gọi thêm đồ ăn được?” Trương Gia Dịch tặc lưỡi, cô gái xinh đẹp kia trông gầy gầy, không ngờ còn ăn khỏe hơn cả anh.
“Chuyện là… tôi quên mang tiền…” Một giọng nói nhỏ như muỗi vang lên, là của cô gái xinh đẹp kia, vậy mà cô ấy ra ngoài ăn cơm không mang theo tiền!
“Xin lỗi, quán chúng tôi không cho chịu.” Tố chất của nhân viên phục vụ kia chẳng ra sao cả, giọng còn lớn hơn cả Trương Gia Dịch, cứ như cố ý gây sự chú ý vậy.
“Sao vậy Quyên?” Bà chủ trong quầy hỏi một câu.
“Nhân viên phục vụ trả lời: “Chị dâu, cô ấy không mang theo tiền, muốn thiếu nợ.”
Bà chủ đúng trong quầy dùng một đôi mắt cá chết lườm Hứa Linh Điệp một cái, cũng tức giận nói: “Không mang tiền thì đặt điện thoại.” Bà chủ cực kỳ mập, cho nên có thể vì sự đố kị với phụ nữ đẹp hơn mình, cho nên không dễ nói chuyện, lập tức bảo Hứa Linh Điệp đặt điện thoại.
“Được, xe của tôi ở đầu ngã tư, trên xe có tiền, tôi đi lấy!” Hứa Linh Điệp đều hối hận muốn chết, cô thề, sau này sẽ không tiếp tục tới mấy nơi như thế này ăn cơm nữa. Hôm nay vứt hết mặt mũi ra ngoài đường rồi, đúng là quá xui xẻo, trước đó lúc xuống xe, chỉ nghĩ đến bún cay thập cẩm có hương vị gì, cho nên chỉ cầm chìa khóa xe và điện thoại chứ không cầm ví tiền.
“Đặt điện thoại gì chứ, suất bún cay thập cẩm này của bà được bao nhiêu tiền?” Trương Gia Dịch cuối cùng không nhịn được đứng lên, bà chủ và nhân viên phục vụ nơi này như ăn phải thuốc súng, mẹ nó chỉ là một bát bún cay thập cẩm thôi mà? Lại bắt một cô gái đẹp như vậy đặt điện thoại?
“Tôi nói này, các người buôn bán như vậy sớm muộn gì cũng phải đóng cửa. Đây, chừng này đủ chưa?” Trương Gia Dịch móc tiền ra, đập lên mặt bàn.
“Sao đấy, sao đấy, ồn ào cái gì?” Một đầu bếp xách dao phay chạy ra, mà lúc Hứa Linh Điệp nhìn thấy người kia cầm dao phay, cô chưa từng gặp phải trường hợp này bao giờ, lập tức bị dọa đến suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Làm cái gì, muốn đánh nhau à?” Trương Gia Dịch đột nhiên nhướng mày, cũng lập tức đứng dậy, nhanh chân đi về phía tên xách dao kia, cứ như muốn chửi nhau vậy.
“Không có gì, không có gì, đây là tiền thừa của anh, không có gì cả…” Dù sao bà chủ cũng chỉ là phụ nữ, cũng là người nơi khác tới, cho nên nào dám gây chuyện? Vì thế bà ta mạnh mẽ đẩy đầu bếp đi vào, sau đố cười hì hì trả lại tiền thừa. Mà bà ta cũng coi như nhìn ra, người trẻ tuổi này nóng tính, châm ngòi là bùng lửa liền.
“Không ăn nữa, ăn bữa cơm mà tức đến đầy bụng.” Trương Gia Dịch dùng sức đá cái ghế, xách ba lô của mình lên, thực tế thì anh cũng ăn xong rồi.
“Chờ đã…” Hứa Linh Điệp đuổi theo.
“Không cần trả lại, cũng đừng lấy thân báo đáp… Đi đi, tôi bắt xe buýt…” Trương Gia Dịch không cho Hứa Linh Điệp có cơ hội nói chuyện, bước mấy bước liền chạy tới đường đối diện, sau đó hòa vào dòng người.
Hứa Linh Điệp có chút dở khóc dở cười, hôm nay đúng là cô được mở rộng tầm mắt, trải sự đời, trong phố xá này, đúng là loại người nào cũng có.
“Vẫn có nhiều người tốt.”Hồi lâu sau, cô nhìn người đi xa, thở dài một hơi, chàng trai kia mặc dù cà lơ cà lất, lại có chút háo sắc, nhưng cũng là người có lòng nhiệt tình.
Lúc Hứa Linh Điệp quay người lên xe, chuông điện thoại di động của cô cũng vang lên.
“Tổng giám đốc Hứa, tôi nhìn thấy xe của cô, sao cô lại tới thị trường nhân tài vậy?” Người gọi là trưởng phòng Lâm, cấp dưới của cô, mấy tháng gần đây vẫn luôn không có việc gì chạy tới nịnh bợ cô.
“Tôi đi ngang qua, bên mọi người thế nào?” Giọng nói của Hứa Linh Điệp lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đã tuyển đủ các vị trí, có cần tôi mang hồ sơ của họ qua cho cô không?” Trưởng phòng Lâm nhỏ giọng nói.
“Không cần, loại chuyện này, các người tự bàn bạc xử lý.” Hứa Linh Điệp nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, hôm nay bộ phận nhân sự ở công ty cô đến thị trường nhân tài tuyển người.
Trương Gia Dịch lên một chiếc xe buýt, cầm trong tay một danh thiếp có điện thoại liên lạc bộ phận nhân sự của “tập đoàn Phong Hoa”. Trước khi anh ăn bún cay thập cẩm đã nhận được lời mời trở thành nhân viên bảo vệ cho tập đoàn Phong Hoa, ngày mai, anh sẽ ở lại thành phố bắt đầu cuộc sống mới của mình.