Chương 8: Miệng không lông
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2qIlkk6paA
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Wolfnovel và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Phổ ngừng thở, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên thẻ bài vẽ một người ngồi trong nhà giam.
Bên ngoài nhà giam tràn đầy cây bách.
Tục truyền Bắc Tống Ngự Sử đài trồng đầy bách thụ, cho nên Ngự Sử đài còn gọi là “Bách Đài”. Về sau mọi người phát hiện quạ đen thích nghỉ lại trên bách thụ, “Bách Thai” lại diễn sinh thành “Ô Đài”.
Nhiều tin tức như vậy liên hệ với nhau, Ngô Phổ lập tức đoán ra đây là cảnh tượng gì: Ô Đài thi án!
Người rút ra là Tô Thức trong lúc thi án Ô Đài!
Mũi Ngô Phổ ngửi ngửi, còn có thể ngửi được mùi thịt Đông Pha mình đang hầm.
Ngô Phổ cảm thấy tới cũng quá hợp tình hợp cảnh.
Sau khi kết thúc vụ án Ô Đài thi, Tô Thức sẽ bị giáng chức đi Hoàng Châu.
Đi Hoàng Châu thì phải tự mình chạy đến sườn núi phía đông mở mấy mẫu đất tự canh tác tự túc, từ đó về sau tự xưng cư sĩ sườn núi phía đông.
Cư sĩ Đông Pha bắt đầu dốc lòng nghiên cứu cách ăn thịt heo, vừa hầm thịt heo vừa vui vẻ viết Thịt Tụng.
Tô Thức tự giễu mình “một bụng không hợp thời”, trong cả đời quả thật đã làm rất nhiều lựa chọn “không hợp thời”.
Ví dụ như lấy Vương An Thạch làm đại biểu Tân đảng làm biến pháp làm đến giai đoạn hừng hực khí thế, Tô Thức đứng ra hắt nước lạnh tỏ vẻ Tân pháp có rất nhiều chỗ hỏng, đợi sau khi đảng cũ lấy Tư Mã Quang làm đại biểu giết trở về, Tô Thức lại bắt đầu nói chuyện bày tỏ Tân pháp không phải không có tác dụng gì.
Ước chừng hai bên đánh nhau đến giai đoạn gay cấn, Tô Thức chạy đến giữa nói “đừng đánh đừng đánh”, kết quả tự nhiên là bên trái đánh Tô Thức một quyền bên phải đạp Tô Thức một cước, vô cùng thê thảm.
Đây chính là nguyên nhân nửa đời sau của Tô Thức biến thành “Hoàng Châu Huệ Châu Đam Châu”.
Tô Thức thời kỳ này của Ô Đài thi án cũng rất xui xẻo, thơ văn Tô Thức viết qua đều bị người ta đào ra, bị một đám người dùng kính phóng đại vơ vét chứng cứ đại nghịch bất đạo của Tô Thức, quá trình tìm chứng cứ này có thể so với mạch não của lão sư hiện đại hiểu ra đề: Tác giả cũng không hiểu được mình có ý tứ này.
Cũng rất xui xẻo.
Bất kể cuộc đời thăng trầm của Tô Thức, chỉ dựa vào những tác phẩm thiên cổ thiên cổ đẹp đẽ như Thủy Điệu Ca Đầu Niệm Nô Kiều cũng đủ khiến Tô Thức có hào quang chói mắt.
Vừa rút ra đã rút ra một vị đại văn hào như vậy, Ngô Phổ tâm tình rất kích động, vội vàng nhìn trạng thái của Tô Thức: Thân hãm lao ngục, không có việc gì.
Ngồi tù không phải là không có việc gì để làm, chỉ có thể chờ nhân sĩ khắp nơi ở bên ngoài cãi cọ cho Tô Thức sao?
Dựa theo hệ thống giới thiệu, người được triệu hoán tới sẽ coi tất cả bên này thành cảnh trong mơ, sau khi tỉnh lại sẽ quên hết chuyện xảy ra bên này, chỉ có sau khi “đi vào giấc mơ” lần sau mới nhớ tới.
Bình thường mà nói, làm bao nhiêu lần “Mộng” cũng sẽ không ảnh hưởng quỹ tích lịch sử ban đầu, cho nên có thể yên tâm sử dụng chức năng triệu hồi.
Ngẫm lại Tô Thức ở Ô Đài thi án bị tinh thần cùng thân thể đồng thời tra tấn, Ngô Phổ không chút suy nghĩ liền lựa chọn triệu hoán.
“Đây là nơi nào?” Một giọng nói khàn khàn từ cách đó không xa truyền đến, bảo Ngô Phổ vội vàng cắt đứt giao diện hệ thống, nhìn về phía người vừa hỏi.
Thời Minh Thanh có người bịa chuyện, nói Tô Thức và tiểu muội gả cho Tần Quan kia có mâu thuẫn với nhau, Tô Thức nói em gái hắn “chưa ra đường được ba năm bước, trán tới trước họa đường”, ý là em hắn xương gò má cao; em gái hắn nói Tô Thức “Năm ngoái một giọt tương tư lệ, đến nay chưa chảy tới má”, ý là mặt Tô Thức dài.
Đáng tiếc sau này có chuyên gia khảo chứng, trong lịch sử Tô Thức không gả cho em gái Tần Quan.
Ngô Phổ nhịn không được nhìn thêm vài lần, phát hiện mặt Tô Thức không tính là quá dài, cũng là bởi vì ngồi tù rất lâu, nhìn râu ria xồm xoàm, quả thật có chút chán nản.
Nhưng đại văn hào chính là đại văn hào, dù nghèo túng thế nào cũng có vài phần hương vị không chịu trói buộc.
Ngô Phổ nhịn xuống kích động giới thiệu một chút tình huống bên này cho Tô Thức, bởi vì Tô Thức không có cách nào mang ký ức bên này về, Tô Thức nói chuyện cũng không kiêng kị gì: “Tiên sinh, đây là Hoa Hạ quốc ngàn năm sau, vãn bối biết ngài bị người vu hãm hạ ngục, đặc biệt mời ngài tới làm khách.”
“Ngàn năm sau?” Tô Thức lắp bắp kinh hãi, đang định hỏi thêm gì đó thì đột nhiên mũi giật giật, ngửi thấy một mùi thơm vô cùng mê người. Tô Thức vừa nói ra miệng lập tức thay đổi: “Cái gì mà thơm như vậy? Giống như là đang hầm thịt, lại có mùi rượu thơm, thơm quá.”
Ngô Phổ biết thịt Đông Pha sắp khỏi, nghĩ không thể phụ lòng món ngon, cũng không nói chuyện thêm với Tô Thức, mà là đi tới bên bếp mở nồi đất ra.
Mùi thịt này càng bay đầy cả phòng bếp.
Ngô Phổ trực tiếp bưng nồi đất lên bàn vuông bên cạnh, lại đi bóc nắp cơm.
Lần này mùi thơm của Mễ lại bay ra.
Tô Thức thiếu niên đắc chí, cũng từng có lúc hăng hái, trằn trọc đi khắp nơi nhậm chức hưởng qua không ít thứ tốt.
Đây là lần đầu tiên Tô Thức bị mùi thơm của cơm làm cho thèm ăn.
Tô Thức phát hiện Ngô Phổ rất thân thiện với mình, nhịn không được xoa bụng thầm oán: “Sau khi vào phòng giam của Ngự Sử đài, ta chưa từng ăn một bữa cơm no, còn phải mỗi ngày bị bọn họ ép hỏi ‘Câu thơ này của ngươi có ý gì’, ta thật sự không biết ta có ý tứ như vậy!”
Ngô Phổ múc cho Tô Thức một bát cơm trắng.
Cơm trắng như tuyết, nhìn kỹ lại hạt tròn rõ ràng, trong suốt xinh đẹp. Sài hỏa đốt cơm sẽ không quá cứng cũng sẽ không quá mềm, ngửi thấy liền thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đương nhiên, càng thơm hơn chính là thịt Bàn Đông Pha kia.
Tô Thức chưa từng thấy cách làm nào khác biệt như vậy, Tô Thức cẩn thận quan sát một hồi lâu, chỉ cảm thấy nó đỏ tới trong suốt, nhìn qua giống như từng khối mã não đỏ. Tô Thức hỏi: “Đây là thịt gì?”
“Thịt heo.” Ngô Phổ Tri giới thiệu cho Tô Thức: “Khi đó người của các ngươi không thích ăn thịt heo, nhưng có một vị cư sĩ Đông Pha lại hết sức thiên vị thịt heo, còn viết thơ ghi lại quá trình hắn hầm thịt heo, đời sau dưới cơ sở của bài thơ này diễn sinh ra cách làm càng phức tạp hơn, hơn nữa còn gọi cách làm này là “Thịt Đông Pha”.
Ngô Phổ hiện trường niệm cho Tô Thức một bài Thịt Toái!
Còn nói với Tô Thức người này bị lưu đày tới Lĩnh Nam, còn có thể viết thơ trêu chọc nói “Nhật Lệ Chi ba trăm viên, không ngại làm Lĩnh Nam nhân”.
Tiêu Dao Kình trong bài thơ kia, cách thật xa đều truyền tới kinh thành.
Vì thế hắn lại bị người đuổi đi đảo Hải Nam.
Lúc ấy Hải Nam đảo còn chưa khai phá, điều kiện sinh hoạt phi thường gian khổ, Tô Thức khi thì mang theo cả nhà tu luyện Tích Cốc chi thuật (Không ăn cơm cũng có thể sống bí pháp đạo giáo), khi thì Thần Nông cũng nếm thử các loại hải nam đảo thịt rừng (như là hàu).
Tóm lại, trải nghiệm của vị cư sĩ Đông Pha này nghe thảm thì thảm hơn, nhưng bản thân Tô Thức lại lộ ra tinh thần lạc quan không thể suy sụp.
Cho nên đặc biệt khiến người ta thích.
Tô Thức càng nghe mắt càng sáng: “Vị Đông Pha cư sĩ này đúng là một người kỳ diệu.”
Ngô Phổ liên tục gật đầu, tỏ vẻ quả thật như thế. Anh mời Tô Thức cùng nếm thử thịt Đông Pha hầm, nói: “Anh tới thật đúng lúc, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn ở đây. Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ là mình ăn một mình, nên chỉ làm một món ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Tô Thức nghe Ngô Phổ kể nhiều chuyện lý thú về cư sĩ Đông Pha như vậy, cảm thấy Ngô Phổ là một người bạn đáng để kết giao, cười nói: “Tôi ngửi mùi này liền cảm thấy rất hợp khẩu vị của tôi, chúng ta gặp nhau chính là có duyên, anh cũng không cần gọi tôi là “tiên sinh”, cứ gọi tôi là Tử Chiêm như những người khác.”
Anh lại hỏi Ngô Phổ chữ gì, bình thường những người thân cận đều gọi nhau là chữ của đối phương.
Đổi lại là người khác có thể không trả lời được, nhưng Ngô Phổ thật sự có chữ.
Là khi anh còn bé học thư pháp, thầy giáo thư pháp đã đặt cho anh.
Ngô Phổ nói: “Tôi họ Ngô, tên một chữ là Phổ, chữ là “Tề”.”
Hai người trao đổi tên, ăn ý không nói thêm nữa, bắt đầu chia thịt sườn đông trong nồi đất.
Vốn dĩ Ngô Phổ chuẩn bị giữ lại một chút để đáp tạ ông chủ Nông Gia Nhạc, bây giờ có Tô Thức ở đây, hai người đã chia hết nước sốt rồi.
Không có cách, Tô Thức ăn ngon, Ngô Phổ nhìn cũng cảm thấy thèm, bất tri bất giác liền ăn nhiều hơn một chén cơm, ăn đến cái bụng tròn vo.
Ngô Phổ thấy Tô Thức cũng đang xoa bụng, kéo Tô Thức ra ngoài tản bộ.
Đối với người hiện đại mà nói, cảnh trí lâm viên rất hiếm có, đối với Tô Thức mà nói cũng không có gì ngạc nhiên. Lúc anh hơn ba mươi tuổi đã là tuổi phong quang nhất, mặc đất phần lớn là những vùng đất giàu sang như Hàng Châu, đã gặp qua không biết bao nhiêu là những khu vườn tốt.
Hai người dạo chơi dọc theo Khúc Trì, Tô Thức nhìn con cá bơi qua bơi lại trong Khúc Trì, nhịn không được nói: “Con cá này của anh không giống như là nuôi để thưởng ngoạn.”
Ngô Phổ cười tủm tỉm: “Nuôi để câu mèo đấy. Mèo chính là ly nô, anh hẳn cũng đã gặp không ít.”
Tô Thức hứng thú: “Con mèo cũng có thể câu?”
Ngô Phổ nói: “Bây giờ chúng còn có cảnh giác với tôi, tôi trực tiếp cho chúng ăn thì có thể sẽ không tiếp nhận. Tôi trước tiên làm chút cá sống, rắc chút thức ăn cho mèo, từ từ chúng xem tôi là bạn, tiêm vắc-xin cho chúng ăn thuốc trừ sâu cũng có thể chuẩn bị.”
Tô Thức nghe được danh từ mới, lập tức hóa thân tò mò bảo bảo, hỏi cái gì là vắc xin phòng bệnh cùng với tại sao phải uống thuốc trừ sâu.
Chẳng lẽ trong bụng còn có sâu sao?
Ngô Phổ giải thích cho Tô Thức một phen, nghĩ đến người triều Tống tựa hồ thích ăn cá sống lát thịt sống, cũng không biết ký sinh trùng cổ đại có nghiêm trọng hay không.
Ngô Phổ hỏi ý kiến Tô Thức: “Bên trong thịt cá sống có thể có ký sinh trùng, không chỉ có mèo có thể bị lây nhiễm, người cũng có khả năng, Tử Chiêm anh có muốn ăn chút thuốc trừ trùng không? Khu trùng hoàn bên chúng tôi làm giống như kẹo, ôn hòa không tổn thương thân thể!”
Tô Thức nghe Ngô Phổ nói ký sinh trùng còn có thể sinh trưởng trong bụng người, ngẫm lại da đầu liền có chút tê dại, lập tức nói: “Vậy tôi ăn thử một chút xem.”
Hai người quyết định rồi, Ngô Phổ liền đặt hàng mua chút thuốc thường dùng, trộn cả thuốc trừ sâu vào trong.
Hiện tại chuyển phát nhanh xuống nông thôn làm rất đúng chỗ, cho dù thôn Thanh Dương bên này có hơi lệch, chuyển phát nhanh vẫn có thể đưa tới, chính là phải tự mình đi thôn lấy.
Người ta là kéo một xe chuyển phát nhanh trực tiếp đưa điểm chuyển phát nhanh ở cửa thôn đi.
Tô Thức rất hứng thú với điện thoại của Ngô Phổ, biết được đặt hàng trong điện thoại có thể mua được đồ, anh cảm khái nói: “Thật sự là thuận tiện mau lẹ.”
Ngô Phổ để Tô Thức chọn mấy bộ quần áo để thay, dù sao anh cũng phải ngồi tù từ tháng tám đến tháng mười hai, ngày ra tù vẫn còn rất sớm, trạng thái không có việc gì sẽ kéo dài rất lâu.
Thay vì trở về nhà lao ngồi im lìm, không bằng ở lại đây thêm vài ngày, hưởng thụ cuộc sống hiện đại!
Ngô Phổ trước tiên bảo Tô Thức chọn hai bộ đạo bào thường thường để thay, lại hỏi anh có muốn thử đồ hiện đại không, cũng cho anh xem mấy bộ quần áo thường gặp, từ áo thun quần đùi đến âu phục giày da đầy đủ mọi thứ.
Tô Thức không quá chú ý đến quần áo, bấm vào màn hình điện thoại của Ngô Phổ tùy tiện chọn mấy bộ nhìn thuận mắt, tỏ vẻ mua mấy bộ thử xem là được rồi.
Ngô Phổ có tiền, một hơi đặt hết.
Anh nhìn mặt râu ria xồm xoàm của Tô Thức, lại hỏi Tô Thức có muốn sửa râu hay không, anh có dao cạo râu hoàn toàn mới chưa mở phong bì có thể cho anh mượn dùng.
Tô Thức rất hứng thú với những thứ mới mẻ, lập tức muốn đi thử xem.
Ngô Phổ liền tìm dao cạo râu cho Tô Thức xem cách dùng.
Tô Thức nhìn vào gương, mới phát hiện mình vẫn luôn ăn cơm nói chuyện phiếm với Ngô Phổ với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này.
Có thể thấy được Ngô tiểu hữu thật sự chỉ coi trọng tài hoa của anh!
Bằng không sớm đã đem anh coi như tên ăn mày đuổi ra ngoài.
Tô Thức trước tiên học theo Ngô Phổ để chỉnh lại bộ râu.
Kết quả bởi vì dao cạo râu và cạo râu quá tốt, anh xì xì cạo sạch râu trên mặt.
Tô Thức nhìn “Nê sơn chân diện mục” rõ ràng chiếu trong gương của mình, nhất thời hối hận không thôi.
Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa từng nhìn thấy bộ mặt không có râu của mình?
Thật sự là nhìn thế nào cũng không quen!
Ngoài miệng không có lông, rõ ràng không đáng tin!
Cằm trơn bóng, rất không có cảm giác an toàn!
Đáng tiếc là cạo cũng cạo rồi, muốn dính vào cũng không dính được.
Ngô Phổ thấy Tô Thức vẻ mặt ảo não, biết Tô Thức chắc chắn là nhanh tay mới cạo hết râu ria. Anh nhịn cười dạy Tô Thức dùng trang bị vệ sinh, thuận tiện tìm một bộ quần áo sạch sẽ để Tô Thức thay quần áo tù nhân.
Tô Thức luôn rộng rãi, rất nhanh đã chấp nhận tạo hình râu ria không có do mình thất thủ tạo ra, vô cùng vui vẻ đóng cửa phòng tắm lại, gội đầu tắm rửa.
Ngồi tù ngay cả cơm cũng ăn không ngon, chớ nói chi là tắm rửa.
Không soi gương còn tốt, soi gương anh luôn cảm giác trên người có mùi!
【 Tác giả có lời 】
Đại Tô: Đông Pha cư sĩ thật là một người kỳ diệu a
Ngô quán trưởng: Đúng, anh nói rất đúng
*
Canh hai, giữa trưa cũng thay đổi một chương, cảm thấy cốt truyện không liền mạch nhớ rõ quay lại nhìn một chút có phải bỏ sót một chương hay không!
Nói đến không tắm rửa, liền nhớ tới Vương đại lão chơi Tống Tranh ở cách vách… (Bus Nhi