Chương 7: Đại Biến Người Sống
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2qIlkk6paA
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Wolfnovel và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Phổ săn sóc để máy bay không người lái quay lại livestream cái ổ mèo con ngoài cửa viện, thuận tiện tiến lên giải cứu Trương Chính Hào từ trong cái nhìn chăm chú của mèo đen.
Bình thường nhà bảo tàng không có ai, mèo đen không thể giao tiếp với người khác.
Nó nhìn thấy một quái vật khổng lồ như Ngô Phổ đi về phía mình, nhìn rõ ràng còn không sợ hãi mình, sau khi cân nhắc chênh lệch địch ta liền xoay người chạy.
Trương Chính Hào từ trên bàn đá nhảy xuống, lòng còn sợ hãi ngồi xuống ghế đá bên cạnh, tim đập bình ổn kích thích.
Ngô Phổ trấn an: “Anh không trêu chọc chúng nó, bình thường chúng nó sẽ không trêu chọc anh.”
Trương Chính Hào nói: “Anh không biết, khi còn bé tôi từng đến nhà bà ngoại ở một đoạn thời gian, kết quả có một hàng xóm bị bệnh chó dại không còn, thật là đáng sợ, quả thực là bóng ma tuổi thơ, từ đó về sau tôi đối với mèo chó đặc biệt sợ hãi.”
Trước kia bệnh chó dại còn gọi là chứng sợ nước, bởi vì lúc nó phát bệnh thường có triệu chứng sợ nước, uống không xuống nước, không thể thấy nước, thậm chí ngay cả nghe được tiếng nước chảy cũng sẽ xuất hiện co rút cổ họng nghiêm trọng.
Tóm lại, quá trình phát bệnh này cực kỳ thống khổ, hơn nữa tỉ lệ chí tử cao tới 100%.
Phàm là người tận mắt nhìn thấy người bệnh cuồng khuyển phát bệnh, thì không có ai không để lại bóng ma tâm lý!
Đây cũng là nguyên nhân sau khi bị mèo chó cào phải đi tiêm vắc xin phòng dại, một khi “lỡ đâu” kia thật sự xuất hiện, đó chính là bi kịch không thể vãn hồi.
Ngô Phổ nghe Trương Chính Hào nói xong, ngược lại nghĩ đến những con mèo trong viện bảo tàng này cũng chưa tiêm vắc xin phòng bệnh.
Anh phải tìm cơ hội làm quen với chúng nó, sau đó tìm cơ hội dụ chúng nó đi tiêm vắc xin rồi lại thả về, nếu không lát nữa chúng nó sẽ bị thương người.
Ngô Phổ nói: “Tôi đưa em về trường trước, chờ tôi bắt bọn chúng đi tiêm vắc xin thì em lại qua đây chơi.”
“Một mình anh bận rộn đến mức nào?” Trương Chính Hào tuy sợ mèo, nhưng cũng lo lắng Ngô Phổ bên này không có người hỗ trợ.
“Không mở cửa cho người ngoài, có thể có chuyện gì chứ.” Ngô Phổ nói: “Vừa hay tôi về trường học dọn dẹp một chút, mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hàng ngày, tiếp theo tôi sẽ ở đây.”
Trương Chính Hào biết Ngô Phổ không phải là người khách khí với bọn họ, nghe Ngô Phổ nói như vậy cũng không nhắc lại chuyện ở lại. Anh ta nói: “Có việc gọi điện thoại gọi tôi một tiếng.”
Ngô Phổ gật đầu, đang chuẩn bị tắt phòng phát sóng trực tiếp quay về nội thành, mở điện thoại di động ra nhìn một chút, lại phát hiện số người trong phòng phát sóng trực tiếp thế mà tăng tới năm ngàn, một đám nhân sĩ yêu mèo đang vây xem ổ mèo con kia chơi đùa.
Nhàn rỗi không có việc gì treo máy mây nuôi mèo còn chưa tính, còn có thưởng cho mèo để quán trưởng mua thịt cho mèo ăn là sao?
Ngô Phổ và hệ thống thương lượng một chút, để máy bay không người lái ở lại bảo tàng bên này tiếp tục phát sóng trực tiếp, còn mình thì đưa Trương Chính Hào về trường học.
Nếu vườn đã thu dọn xong, Ngô Phổ trở về ký túc xá dọn dẹp một chút, lại đi mua một đống đồ cần dùng trở về viện bảo tàng.
Trên đường trở về, Ngô Phổ thuận tiện đi đường vòng đến bến tàu Tiểu Thanh Giang làm hai thùng cá lớn nhỏ, trực tiếp chở về trong hồ nước sôi phóng sinh.
Mèo đen ngửi thấy mùi cá, nằm trên nóc nhà nhìn một hồi lâu, thừa dịp Ngô Phổ không chú ý nhảy xuống, trực tiếp tha một con cá nhỏ đang nhảy nhót tưng bừng, ngồi xổm xuống một bên bắt đầu ăn say sưa ngon lành.
Ngô Phổ đã sớm chú ý tới sự tồn tại của mèo đen, không để ý hành vi ăn vụng của nó, ở trước mặt nó liền đem cá rầm rầm đổ vào trong Khúc Trì.
Đều là cá sông hoang dã vừa được ngư dân vớt lên, tính thích ứng rất mạnh, sau khi hoảng loạn ban đầu qua đi liền bắt đầu đi khắp nơi đông tây lắc lư, thoạt nhìn rất thảnh thơi.
Mèo đen ăn cá xong, bắt đầu nằm sấp bên cạnh Khúc Trì quan sát, con mắt vàng sắc bén kia sợ tới mức bầy cá lanh lẹ tản ra.
Rất nhanh, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy con mèo đen đẹp trai kia ngậm con cá sống vào trong gương.
Đầu tiên nó cảnh giác nhìn máy bay không người lái lơ lửng cách đó không xa, chờ mèo tam hoa meo meo một tiếng, nó mới cất bước đi qua, con cá sống còn đang không ngừng vẫy đuôi kia trong miệng chít chít một tiếng ngã ở trước mặt mèo tam hoa.
Trong phòng phát sóng trực tiếp vốn có chút yên lặng nhìn thấy mèo đen ngậm cá xuất hiện, lập tức lại náo nhiệt lên ——
“Vừa rồi mèo đen nhìn chúng ta một cái là hung phạm!!”
“Là ảo giác sao? Tam Hoa gọi nó một tiếng, nó liền không nhìn chúng ta!!!”
“Đây là mèo bố đưa cá cho mèo mẹ sao? Gập tới rồi, chuyện tình mèo mèo.”
“Tư thế đưa cá này thật bá đạo tổng tài!!”
“Bá Đạo cảnh sát yêu ta!!!”
“Tên của Cảnh sát trưởng không tệ, sau này chúng ta gọi nó là Cảnh sát trưởng đi.”
“Nhìn bạn trai tôi, được rồi được rồi, người không bằng mèo, người không bằng mèo.”
Trong hình ảnh, con mèo đen đang ngồi xổm ở một bên nhìn con mèo ba hoa ăn cá.
Mấy con mèo con còn chỉ có thể uống sữa, nhưng cái mũi của chúng trời sinh rất linh, thấy Tam Hoa Miêu ăn say sưa ngon lành, cũng tiến lại gần ngửi tới ngửi lui, meo meo meo meo phát ra tiếng kêu mềm oặt, hiển nhiên là thèm đến lợi hại lại không thể nào hạ miệng được.
Một nhà bảy người nhìn hài hòa vô cùng.
Ngô Phổ nhìn vào kênh livestream, cảm thấy bắt đầu đã rất tốt, bèn gọi máy bay không người lái về để kết thúc buổi livestream hôm nay.
Triệu ca tựa hồ vẫn luôn chú ý đến tình huống của viện bảo tàng Thanh Dương, Ngô Phổ vừa tắt livestream liền tìm tới: “Hôm nay livestream hiệu quả rất tốt.”
Ngô Phổ cười nói: “Đánh bậy đánh bạ hấp dẫn một đám người xem mèo mà thôi.”
Triệu ca nói: “Vận khí cũng là một loại thực lực, huống chi cậu cùng bạn học của cậu trực tiếp giảng giải nhân khí cũng không kém, người xem tỷ lệ bảo tồn rất cao.”
Anh bảo Ngô Phổ sau này mở livestream nhiều hơn để duy trì nhân khí, sau này anh sẽ xin vị trí đề cử khác cho cậu.
Ngô Phổ cảm ơn Triệu ca, cân nhắc làm chút đồ ăn cho mình.
Nhà bảo tàng Thanh Dương nằm ở nơi xa xôi, điện nước ngược lại thông, nhưng khí thiên nhiên lại không dùng được, chỉ có khí than và bếp lò.
Ngô Phổ càng cảm thấy hứng thú với lò đất, lấy từ trong tủ lạnh ra một miếng thịt ba chỉ còn tươi, chuẩn bị hầm cho mình một nồi thịt kho tàu.
Phòng bếp trong vườn được xây dựng cổ kính, ngay cả bếp đất cũng được xây dựng miệng nồi lớn nhỏ, đếm xuống có khoảng hơn hai mươi loại, có thể phối hợp với các loại nồi lớn nhỏ khác nhau để sử dụng, vừa nhìn đã biết là phối trí của gia đình giàu có cổ đại.
Ngô Phổ thử từng cái nồi mình mang đến, cuối cùng chọn vị trí thích hợp nhất bắt đầu nhóm lửa.
Thịt heo cổ đại thuộc loại “thịt rẻ tiền”, chủ yếu là thịt heo lúc ấy chất lượng không tốt, phương pháp nuôi dưỡng còn có chút bẩn ——
Không ít đồ gốm chôn cùng thời Hán Ngụy đều cho thấy chuồng heo cổ đại xây ở dưới nhà vệ sinh, người kéo ở phía trên, heo ăn ở phía dưới, cẩn thận ngẫm lại không phải là khó có thể nuốt xuống sao?
Cho nên thời cổ đại phàm là người có chút địa vị, đều không thích ăn thịt heo, đều thích ăn thịt dê, thịt hươu các loại.
Đương nhiên, dị loại cũng có, ví dụ như Tô Thức từng làm một bài thơ miêu tả quá trình mình nấu thịt heo: Tịnh rửa đang, thiếu nước, đầu củi khói lửa không dậy nổi, đợi nó tự chín đừng thúc nó, lửa đủ thì nó tự ngon.
Nhưng từ câu “Thịt heo tốt, giá rẻ như bùn đất Hoàng Châu” trong thơ có thể biết, lúc ấy Tô Thức đang ở Hoàng Châu.
Phải hiểu chỗ đặc biệt của Hoàng Châu, lại phải nhắc tới một bài thơ khác của Tô Thức “Hỏi công lao sự nghiệp bình sinh của ngươi, Huệ Châu Đam Châu” của ngươi.
Hoàng Châu, Huệ Châu, Đam Châu đều là nơi Tô Thức bị giáng chức, hơn nữa còn cách trung tâm chính trị Biện Kinh xa hơn.
Tình trạng kinh tế của Tô Thức vừa bị giáng chức đến Hoàng Châu không phải rất tốt, ngày thường được không ít bạn bè cứu tế, tự nhiên không có cách nào thịt cá, đành phải chuyển ánh mắt sang rất nhiều người không thích ăn thịt heo giá rẻ.
Lúc ấy Tô Thức hẳn là không có đủ loại gia vị của đời sau, chỉ có thể chậm lửa hầm thịt heo cho đến mềm nhừ.
Cũng may hắn là người thích mua vui trong khổ, mới khiến cho hậu thế có thêm một món ăn nổi tiếng: thịt Đông Pha.
Ngô Phổ chuẩn bị gia vị xong, lại cắt thịt ba chỉ lớn nhỏ như nhau, khối vuông mập gầy giao nhau, lần lượt bỏ vào nồi đất, hầm từ từ.
Cơm cũng cho vào nồi dùng củi nấu chín.
củi vẫn là anh ta mua từ ông chủ Nông Gia Nhạc, có xe thì muốn làm gì thì làm như vậy.
Ông chủ rất tốt, còn đưa cho hắn một nắm hành xanh vừa hái xuống.
Ngô Phổ chuẩn bị một lát làm thịt kho tàu, đưa một ít cho ông chủ nếm thử, thôn và nhà bảo tàng cách nhau không xa lắm, bốn người năm người cũng coi như hàng xóm.
Ở nơi trước không có thôn sau không có cửa hàng này duy trì tốt quan hệ hàng xóm không phải chuyện xấu.
Ngô Phổ chuẩn bị xong đống củi, xác định độ lửa thích hợp, mới bắt đầu nghiên cứu hệ thống mình vừa mới ràng buộc đối tượng phát triển.
Tên: Thanh Dương bảo tàng (Đã khóa lại)
Quán trưởng: Ngô Phổ (Đã khóa lại)
Cấp bậc: 1 (Chú thích: Nhà bảo tàng bình thường không có tiếng tăm gì, ngay cả du khách cũng không có, cấp bách cần đẩy nhanh tiến độ khai phá)
Bản đồ: Tạm thời không khai phá khu vực.
Điểm phổ cập tổng cộng: 1267/10, 000 (chú thích: Còn 9, 9,987, 393, cách thăng cấp lên viện bảo tàng cấp 2.)
Giá trị phổ cập còn lại: 12607
Ngô Phổ chuyển sang trang khai phá, trên đó cho thấy đội thi công ngày mai sẽ chính thức tiến vào triển lãm số 1 để ở lại, ngày mai sân bãi tương ứng sẽ được bao phủ bằng màn xanh để thi công theo kiểu phong bế.
Người ngoài căn bản không thể nào đi vào quan sát loại phương thức thi công này, muốn học trộm khoa học kỹ thuật tương lai càng là mơ mộng hão huyền!
Ngô Phổ thở dài.
Xem ra lòng cảnh giác của hệ thống nhỏ rách nát này rất mạnh.
Từ từ sẽ đến, không vội, về sau cơ hội giao tiếp sẽ rất nhiều.
Hệ thống nhịn không được lên tiếng cảnh cáo: “Kí chủ không thể tháo gỡ bất kỳ dụng cụ nào thu hoạch được từ hệ thống, nếu không thì các dụng cụ liên quan sẽ khởi động chương trình tự hủy, tất cả tổn thất do dụng cụ tự hủy tạo thành đều tự phụ.”
Ngô Phổ Nghĩa nghiêm túc nói: “Cô coi tôi là ai, tôi là loại người lấy được lợi ích còn muốn lấy oán trả ơn sao? Đừng lo lắng vớ vẩn, tôi làm sao có thể tháo gỡ dụng cụ cô đưa chứ, nếu không thể bỏ được, chẳng phải tôi sẽ lỗ lớn sao? Là trí tuệ nhân tạo nổi tiếng với lý trí tỉnh táo, cô không nên suy nghĩ lung tung.”
Hệ thống: “…”
Luôn cảm thấy lời nói của kí chủ không đáng tin lắm.
Ngô Phổ chuyển đến giao diện rút thẻ.
Bên trong có vô số tấm thẻ sắp xếp lơ lửng, chỉnh tề lại trật tự.
Số lần rút thẻ hắn có được là 1 lần, có thể tùy ý rút ra một tấm thẻ bài, đi ra người nào xem vận khí.
Cần phải chú ý là, cho dù có kẹt trong tay cũng chưa chắc có thể dùng được: Đối phương có thể xuất hiện trạng thái bận rộn như phân thân, ốm đau nằm trên giường.
Chỉ có loại trạng thái thích hợp bị triệu hồi ra khi “Không có việc gì làm” “Tranh thủ thời gian rảnh rỗi” mới có thể tìm người tới chơi đùa.
Càng là thẻ hiếm, hạn chế triệu hồi càng nhiều.
So sánh với nhau, người không phải thẻ hiếm triệu hồi ra ngược lại có thể thuê đến làm nhân viên thường trú đến dùng.
Dù sao phần lớn người bình thường đều làm công việc lặp đi lặp lại, có thể dễ dàng thay thế người khác, thời gian bọn họ biến mất lâu hơn nữa đối với thời đại bọn họ ở cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Cho dù Hi Hữu Tạp có nhiều hạn chế, Ngô Phổ vẫn rất động tâm, muốn thử xem rốt cuộc người sống này đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ Ngô Phổ rút được Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng liền thật sẽ đến trước mặt Ngô Phổ?
Ngô Phổ kiềm chế sự kích động trong lòng, không chút do dự dùng hết cơ hội rút thẻ tặng gói quà lớn tân thủ.
Hệ thống không làm ra hiệu ứng sặc sỡ gì, chỉ có một tấm thẻ hiếm ánh vàng lóng lánh xuất hiện trong giao diện rút thẻ của Ngô Phổ.
Tiếp theo, tấm thẻ hiếm kia chậm rãi lật qua hướng Ngô Phổ.
【 Tác giả có lời 】
Ngô quán trưởng: Tới sẽ là ai đây, xoa tay
*
Chú thích:
1 Thịt heo Tụng: Tục truyền là Tô Thức viết. Toàn thơ: Tịnh rửa Đang, thiếu nước, đầu củi khói lửa không dậy nổi. Đợi hắn tự thục mạc thúc hắn, hỏa hầu đủ thì hắn tự sướng. Thịt heo tốt Hoàng Châu, giá rẻ như bùn đất. Người giàu không chịu ăn, người nghèo không giải nấu. Sáng sớm dậy đánh hai chén, no đến quân nhà mình chớ quản.
2 hỏi ngươi bình sinh công lao nghiệp, Hoàng Châu Huệ Châu: 《 Tự đề Kim Sơn 》 《 xuất từ Tô Thức 》; Toàn bộ thơ: Tâm giống như cây đã xám, thân như thuyền không hệ. Hỏi ngươi bình sinh công lao nghiệp, Hoàng Châu Huệ Châu Đam Châu.