Chương 42: Nên lắng nghe
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2qIlkk6paA
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Wolfnovel và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày kế tiếp, mặc kệ tiếng hô trên mạng cao bao nhiêu, Ngô Phổ cũng không để cho các mỹ nhân ra khỏi màn ảnh nữa.
Đối mặt với nghi vấn của hệ thống, Ngô Phổ Úc dạy bảo: 【Không chiếm được mới là tốt nhất. 】
Đến đầu tháng tám âm lịch, Ngô Phổ phải đưa tiễn đám người Hàn Nga.
Trong nhóm thẻ bình thường đầu tiên, chỉ có một nhà ba người Từ Đại là ở lại, những người còn lại đều lựa chọn mang theo tiền lương trở về, họ còn có người nhà, có tiền ít nhất phải về nhà một chuyến, không thể để người trong nhà trông mong.
Ngô Phổ để hệ thống đưa người trở về.
Ở một miếu Thành Hoàng ở Minh triều xa xôi, hai tiểu thợ may tay nắm tay tỉnh lại.
Họ sờ sờ túi tiền, căng phồng!
Mở ra xem, bên trong tràn đầy tiền.
Họ hồi tưởng lại một chút, một tháng qua họ đầu tiên là bởi vì hàng thêu bị người ta cố ý hủy hoại bị chủ nhà đuổi ra, sau đó ngủ ở miếu Thành Hoàng. Ở trong mơ, họ giống như nhìn thấy rất nhiều rất nhiều sự vật mới mẻ, cuối cùng có thần tiên nói với họ, họ nên trở về, tiền công đã đặt ở trong túi tiền họ.
Chỉ tiếc những thứ mới mẻ trong mộng kia lại không thể nào nhớ rõ.
Hai tiểu thợ may tụ lại với nhau đếm tiền trong túi, ánh mắt càng ngày càng sáng. Họ cùng nhau đứng dậy, chạy đến trước mặt Thành Hoàng thành kính vái mấy cái, chuẩn bị cầm tiền về nhà tìm cha mẹ anh chị em.
Tình huống tương tự, hầu như là cùng lúc phát sinh ở trên thân đám người tiểu thư đồng, trong tay hoặc mang theo tiền hoặc lương thực.
Ngô Phổ nhìn thấy thẻ bình thường sau khi trở về thì bận rộn, biết nguy cơ bên phía họ tạm thời đã qua.
Anh lại quét mắt nhìn túi thẻ, thấy bên trong có một thư sinh nghèo hiện ra trạng thái “đói lạnh”, thuận tay gọi người tới.
Thư sinh nghèo còn tết bím tóc xấu xí, có thể là một người đọc sách triều Thanh.
Hắn dùng khẩu âm thổ ngữ Bắc Kinh và phương ngôn Nam Kinh, thấy tóc ngắn của Ngô Phổ lắc đầu, lẩm bẩm cái gì mà “Thân thể da tóc do cha mẹ làm sao dám hủy thương”.
Ngô Phổ vừa nhìn bộ dáng đọc sách đọc đến choáng váng của hắn, liền biết hắn vì sao đói khổ lạnh lẽo, cái này đoán chừng là nhân vật giống như Khổng Ất Kỷ.
Thư sinh nghèo là người trưởng thành, Ngô Phổ sắp xếp không có cảm giác tội lỗi.
Anh yêu cầu hắn phải ra quầy hàng ở khu nghỉ ngơi của quán số 1 khi nhà bảo tàng mở cửa, không có việc gì thì nói cho các du khách bốn loại cách viết chữ hồi.
“Vì sao là chữ hồi?” Thư sinh nghèo không hiểu liền hỏi, “Có một số chữ có mấy chục loại cách viết!”
Cổ đại khoa cử viết chữ dị thể bình thường không tính là sai chữ, thậm chí còn có thể trực tiếp ở trong văn huyễn kỹ, một chữ chọn dùng nhiều loại phương pháp viết, cho nên còn có người cố ý đi nghiên cứu cách viết N loại chữ nào đó.
Ngô Phổ cảm thấy nếu như thư sinh nghèo đọc Khổng Ất Kỷ có thể sẽ bãi công tại chỗ.
Văn nhân nha, đều là mặt mũi tốt.
Ngô Phổ thuận miệng nói bậy một câu: “Có thể là người hiện đại rất thích ăn đậu Hồi Hương.”
Thư sinh nghèo bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, tôi cũng thích dùng đậu Hồi Hương nhắm rượu. Có thể mua được ở đây không?”
Ngô Phổ mặt không đổi sắc tim không đập nhanh: “Không có, vì người mình thích quá nhiều nên bán rất đắt, tính ra không có lời, chẳng bằng dùng thịt nhắm rượu.”
Thư sinh nghèo gật đầu, cảm khái nói: “Không ngờ Hồi Hương đậu nho nhỏ ngay cả chúng ta cũng mua được, lại bán được giá cao, thế sự thật khó lường. Nhưng chữ hồi không chỉ có bốn loại phương pháp viết, chỉ riêng chữ hồi dưới đáy cũng có bốn loại!”
Ngô Phổ: “…”
Ngô Phổ yên lặng giao thư sinh nghèo thao thao bất tuyệt cho Từ Đại tiếp đãi, để thư sinh nghèo ăn một chút gì trước thuận tiện nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, các nhân viên của viện bảo tàng phát hiện khu dân cư ít đi mấy người, đi ra đổi thành thư sinh tết tóc trường bào giặt đến trắng bệch.
Ngô Phổ kể lại tin tức mấy người Tiểu Tú Nương về nhà cho các nhân viên, cũng bảo bọn họ sắp xếp một sạp hàng cho thư sinh tết bím tóc, có thể truyền thụ nhiều cách viết cho các du khách.
Dù sao thư sinh này cũng đã nói, không chỉ có chữ hồi có nhiều cách viết, mà còn có thể để du khách điểm danh!
Chỉ viết chữ hồi, quá đơn điệu.
Ngô Phổ còn thổi phồng thư sinh nghèo một phen: “Người hiện đại cũng không có kiến thức bác học như anh, đừng nói một chữ nhiều cách viết, rất nhiều người buông điện thoại di động cũng quên chữ nên viết như thế nào.”
Tôi nghe được cả người thư thái, rất có xúc động lập tức vén tay áo dạy học dục người.
Bình thường tôi lấy chép sách làm nghề nghiệp, công việc này nhẹ nhàng hơn chép sách nhiều!
Các nhân viên biết được nội dung công việc của thư sinh nghèo:?????
Đây là Khổng Ất Kỷ đương đại sao?
Các nhân viên đã sớm quen với đủ loại ý tưởng kỳ diệu của Quán trưởng, dẫn thư sinh nghèo đi đến quán số 1 bày sạp khoe kỹ năng.
Ngày hôm nay du khách đến bảo tàng du ngoạn rất nhanh chú ý tới thư sinh có bím tóc này.
Tuy rằng mọi người đều muốn gặp gỡ mỹ nhân bất ngờ hơn, nhưng kinh nghiệm mấy ngày trước nói cho mọi người, Quán trưởng căn bản không phải là người!
Mặc kệ mọi người hô hào như thế nào, Quán trưởng vẫn giấu mỹ nhân kín mít, căn bản sẽ không cho các nàng cơ hội xem mỹ nhân.
Quán trưởng rác rưởi!
Nếu không có cơ hội gặp được mỹ nhân, mọi người đành phải tò mò trao đổi với thư sinh nghèo, chọn chữ mà thư sinh nghèo viết ra để anh ấy thử viết ra chữ dị thể tương ứng.
Quả nhiên là hồi mới đầu chọn được nhiều nhất.
Thư sinh nghèo ngay từ đầu cảm thấy quần áo trang điểm của những người hiện đại này quả thực là đồi phong bại tục, sau này gặp nhiều cũng thành quen, đã nhìn không chớp mắt, không chút nghĩ ngợi múa bút thành văn.
Chỉ là không nghĩ tới người hiện đại lại thích ăn đậu Hồi Hương như vậy!
Những “Phương pháp viết chữ hồi” này đều được chụp lại chia sẻ lên mạng.
Không ít người rất nhanh chú ý tới thành viên mới của bảo tàng ——
“Khá lắm, Tấn ca nhi gọi thẳng là người trong nghề!”
“Quán trưởng có cho Tấn ca phí bản quyền không?”
“Tôi không muốn nhìn Khổng Ất Kỷ, tôi muốn nhìn tiểu tỷ tỷ!”
“Đánh bại Quán trưởng rác rưởi, cướp tiểu tỷ tỷ của tôi!”
Hệ thống cố ý đem rất nhiều lời mắng quản lý rác rưởi cho Ngô Phổ xem một vòng.
Ngô Phổ: 【Những lời nhắn này rất quan trọng sao? 】
Hệ thống: 【 Không quan trọng. 】
Hệ thống: 【Chỉ là cảm thấy anh nên lắng nghe giọng quần chúng một chút. 】
Ngô Phổ: 【.. 】
Ngô Phổ lựa chọn tắt hình thức giao lưu, không cho phép hệ thống nhàn rỗi không có việc gì lấy tiếng rác rưởi quấy rối anh ấy.
Lúc này Lạc Vi gọi điện thoại cho Ngô Phổ: “Trong khoảng thời gian này, lượng tiêu thụ của mấy loại tài khoản ít được chú ý tăng lên, tôi thấy đều là do vị Từ tiểu thư kia dùng, cho nên chuẩn bị cho cô ấy một khoản tiền thù lao, cô đưa tài khoản của cô ấy cho tôi một chút?”
Ấn tượng của đại chúng thương hiệu mỹ phẩm nhà cô vẫn là ngọt ngào, đa số là người có trí thức, rất nhiều người chỉ biết chạy theo loại sản phẩm này, mỗi lần sản phẩm mới ra đều là sản phẩm được hoan nghênh.
Không ngờ lần này lại là mấy loại sản phẩm hiếm có sáng tạo cái mới cao trước.
Ngô Phổ không nghĩ tới Lạc Vi thành thật như vậy, cười nói: “Cô không cần lấy tiền cho cô ấy, đổi thành rượu ngon đưa tới là được rồi, vị tỷ tỷ này thích uống rượu.”
Lạc Vi nở nụ cười: “Lần trước nhị ca anh uống hết rượu cho anh rồi?”
“Không sai biệt lắm.”
Ngô Phổ chiêu đãi bọn Tô Thức một vòng, mấy ngày hôm trước lại lấy ra cho Từ Chiêu Bội nếm thử.
Kết quả Từ Chiêu Bội nếm thử không trả.
Chị gái này còn gửi ảnh chụp màn hình nhờ Ngô Phổ giúp đặt hàng rượu mà mình vừa ý, sử dụng điện thoại di động quả thực lô hỏa thuần thanh giống như Tô Lam.
Đồng thời nhắc tới yêu cầu cũng không có chút quanh co lòng vòng nào.
Hai chị em tùy ý hàn huyên vài câu, kết thúc cuộc đối thoại.
Lạc Vi đặt điện thoại xuống, nhìn thấy vị tổng giám đốc marketing quen thuộc kia đang trông mong nhìn mình.
“Sao Lạc tổng không hỏi một vị tiểu thư khác có muốn xuất hiện không?” Tổng thanh tra marketing sốt ruột hỏi.
Lạc Vi lắc đầu nói: “Anh xem em nói muốn đánh tiền, anh ấy đều nói trực tiếp đổi thành rượu đưa qua, người căn bản không thiếu tiền.”
Em họ này của cô ngay cả mặt mũi của ông nội cũng dám không cho, lại có quan hệ rất tốt với chủ tịch tập đoàn Đỉnh Vinh, còn có rất nhiều mối quan hệ không biết từ đâu đến.
Lạc Vi căn bản không muốn lấy chút chuyện nhỏ này đi gọi Ngô Phổ hỗ trợ.
Thép tốt dùng trên lưỡi đao!
Giám đốc marketing không biết suy tính của Lạc Vi, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu cầm số liệu mình phân tích ra trở lại làm việc.
Ngô Phổ hoàn toàn không biết gì về chấp niệm của giám đốc marketing.
Là một sinh viên tốt nghiệp năm tư Vinh Thăng, Ngô Phổ đã không có khóa chuyên ngành, những khóa khác cũng đã sớm tu xong.
Mắt thấy tháng chín đã qua vài ngày, anh ấy vẫn không trở về trường học báo danh.
Nghĩ đến hai ba tháng tiếp theo là kỳ tuyển dụng mùa thu, các doanh nghiệp có thể đến trường học làm chiêu mộ, Ngô Phổ và hệ thống thương lượng một chút, chuẩn bị tăng thêm khu vực nghiên cứu khi cải tạo quán số 2.
Cứ như vậy có thể mời những chuyên gia Lạc thị kia tới, thuận tiện tuyển thêm học sinh trường mình chuyên đối thoại.
Chuyện chuyên nghiệp dù sao cũng phải có người chuyên nghiệp tới làm, nhiều tài liệu nghiên cứu có sẵn như vậy khẳng định phải có người tới nghiên cứu sâu, lại từ trong tư liệu lịch sử mênh mông đào ra chứng cứ hô ứng lẫn nhau.
Sắp xếp hoạt động lớn nhỏ cũng không thể do Ngô Phổ một tay xử lý.
Nhân viên trang bị hiện tại của bảo tàng chỉ có thể nói là chỉ đáp ứng nhu cầu vận hành hàng ngày.
Hiện tại cần chính là đào sâu tài liệu lịch sử cùng với thành quả đề tài ấp trứng chuyên nghiệp.
Nhưng cho dù có chiêu mộ trường học, người nguyện ý tới đây cũng không nhất định rất nhiều.
Đừng thấy rõ bảo tàng Dương hiện tại khó cầu một phiếu, nhưng nếu nói đây là công việc tốt, vậy cũng khó mà nói.
Bảo tàng Thanh Dương vừa mới khôi phục kinh doanh không bao lâu, lại cách nội thành xa như vậy, rất nhiều người đều không vui vẻ tới đây.
Ngô Phổ và hệ thống thương lượng xong, xác định hệ thống có thể cải tạo ra một trung tâm nghiên cứu, cũng yên tâm đi dạo tìm lão Đồng thương lượng.
Bây giờ mỗi ngày lão Đồng đều ngâm mình trong tư liệu hình ảnh nghiên cứu, lật qua lật lại xem rất nhiều lần ba mươi gian hàng, bút ký trong tay cũng ghi một chồng lớn.
Thậm chí anh ấy còn cố gắng giao lưu với đám người Vũ Văn Khải, hiện tại nói chuyện với Ngô Phổ đều là khoa tay múa chân, có thể nói đã có thể thuần thục sử dụng ngôn ngữ cơ thể!
Biết được Ngô Phổ chuẩn bị cải tạo một trung tâm nghiên cứu, lão Đồng gật đầu liên tục.
Trong tay Ngô Phổ, những chuyện cổ tích văn vật này không nói tình tiết có chân thật hay không, chỉ riêng hoàn cảnh kia, có thể đối chiếu với rất nhiều ghi chép, bằng không lão Đồng cũng sẽ không si mê như vậy.
Lão Đồng còn hỏi: “Ba mươi gian hàng này tôi đã nghiên cứu xong, còn có bộ phim mới không?”
Ngô Phổ nói: “Có đấy, nhưng mà gần đây anh cũng phải về trường học báo cáo một tiếng đúng không? Chờ trở về chúng ta lại cho quán số 1 làm mới.”
Lão Đồng nói: “Có về hay không cũng không sao.”
Ngô Phổ bất đắc dĩ nhìn lão Đồng: “Ông quên là ông còn chưa trở về gặp qua mấy vị sư huynh sư tỷ rồi à?”
Nhiệm vụ dạy học của lão Đồng ở học kỳ này cơ bản là ở nửa học kỳ sau, thuộc về một môn chuyên ngành cùng một vị giáo sư khác giảng, nửa học kỳ trước không trở về trường học cũng không có việc gì.
Nhưng năm nay lão Đồng mới tuyển mấy nghiên cứu sinh, bình thường vẫn phải kèm cặp.
Lão Đồng vừa đắm chìm trong nghiên cứu của mình, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, sư mẫu đều gọi điện thoại tới chỗ Ngô Phổ, nói lão Đồng không trở về viện trưởng sẽ giết người.
Nghe Ngô Phổ nhắc tới, lão Đồng bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, vừa vặn dẫn bọn họ tới, tôi không cần về nữa.”
Hai thầy trò cùng nhau trở về trường học một chuyến, khi trở về có thêm ba người, một nam hai nữ, đều là lão Đồng năm nay thu nghiên cứu sinh.
Nếu chọn ngành khảo cổ học và ngành bảo tàng học, trực tiếp ngồi nhà bảo tàng nghiên cứu không phải rất hợp lý sao?
Sắp xếp này không có vấn đề gì cả!
Dọc theo đường đi, Ngô Phổ thân thiết mà trao đổi với các sư huynh sư tỷ, hơn nữa còn đưa ra một loạt vấn đề nhỏ: Có bằng lái xe không? Tài khoản xã hội có thể làm được gì? Ở giai đoạn đại học có kinh nghiệm tổ chức hoạt động không? Muốn đi theo hướng quản lý hay là muốn đi theo hướng nghiên cứu?
Hệ thống đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình: 【…………】
Không biết vì sao, thái độ này thoạt nhìn có một tia quen thuộc.
Ngô Phổ không hề để ý đến lời nói thầm của hệ thống, biểu hiện vừa thân thiện lại vừa vô hại, thuận lợi để ba sư huynh sư tỷ coi anh là “tiểu sư đệ người đặc biệt tốt”.
Trở lại bên ngoài viện bảo tàng, Ngô Phổ đang định rẽ xe vào lối đi dành cho nhân viên, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một người nhảy ra.
Đây là ăn vạ sao?
Ngô Phổ vội vàng dừng xe lại, kiên quyết không cho người ta cơ hội ăn vạ.
“A, người này là Hồ Đại à?” Sư tỷ họ Lý kinh ngạc hỏi.
Ngô Phổ nhận người không được, sau khi nghe được cái tên này liền nghĩ tới, đây là một đạo diễn có chút điên cuồng, đã quay không ít phim hay.
Chỉ có điều tính cách của anh ta quá điên cuồng, quay phim còn cực kỳ khắc nghiệt, rất nhiều người từng hợp tác với anh ta căn bản không chịu nổi anh ta, thường xuyên quay phim xong liền cãi nhau với anh ta.
Cách làm của xe cản kiểu ăn vạ này, ngược lại rất phù hợp với lời đồn!
Ngô Phổ có chút buồn bực vì sao Hồ Đại lại chạy tới cản xe của anh.
Chẳng lẽ anh ta đến tìm Vương Chiêu Quân?
“Tôi đi xuống xem một chút.”
Ngô Phổ vừa nói vừa mở cửa xe đi xuống.
【 Tác giả có lời 】
Hết thảy: Nhìn quen mắt.jpg
Ngô quán trưởng: Có thể tính là nghiền ép chuyện sư huynh sư tỷ sắp xếp càng nhiều cơ hội học tập hơn không?
*
cập nhật!
Hôm trước không rõ nguyên nhân thức đêm một đêm, ngủ bù một ngày cũng không cứu được trở về, chờ tôi nằm ngửa lại chậm rãi…