Bắt đầu kế thừa viện bảo tàng - Chương 33: Gặp chiêu phá chiêu
Nhạc Phi luôn luôn thức dậy sớm, hắn nhìn quần áo Ngô Phổ đặt ở bên cạnh, nhíu nhíu mày, cầm lên mặc vào.
Đã mặc triều phục lâu như vậy, Nhạc Phi cũng không thèm để ý mặc những trang phục kỳ dị như Ngô Phổ.
Hắn hoạt động một chút, phát hiện hành động còn rất thuận tiện.
Nhạc Phi buộc tóc dài, mở cửa đi ra khỏi phòng.
Ngô Phổ vì không muốn quấy rầy Hứa nãi nãi và những người khác nghỉ ngơi, sắp xếp phòng của hắn ở một nơi khá xa, cho nên hắn vểnh tai nghe một hồi, không nghe ra động tĩnh gì dị thường, liền nhấc chân đi ra ngoài.
“Bằng Cử huynh.” Ngô Phổ đang vuốt mèo chợt chú ý tới Nhạc Phi, y chào hỏi Khúc Giang Trì.
Nhạc Phi nhìn về phía mấy con mèo trước mặt Ngô Phổ, không biết loại đồ chơi lông xù này có chỗ nào đáng yêu, lúc trước rất nhiều quyền quý đều thích nuôi một con.
So với mèo, nhà người bình thường vẫn ưu ái chó hơn, chó có thể giữ nhà, có thể săn thú, so với mèo con thực sự nhiều hơn.
Ngô Phổ ném cho đám mèo ăn xong, thấy ánh mắt Nhạc Phi dừng lại trên người chúng nó, liền nhiệt tình giới thiệu cho Nhạc Phi một phen, phương pháp giới thiệu là “Cái này đen không thể lột”, “Cái này quất tùy tiện lột” “Cái này nhìn tâm tình mà tuốt”.
Nhạc Phi: “…”
Ngô Phổ nhìn ra Nhạc Phi không quá hứng thú, mời Nhạc Phi cùng nhau rèn luyện, nhìn xem Nhạc Phi có bí pháp luyện thể gì không.
Tính cách của Nhạc Phi và Tô Thức không giống nhau.
Tính cách Tô Thức, bình thường là người khác nói một câu “Ngươi biết chơi Thủy Điệu Ca Đầu sao”, hắn liền nhanh chóng tiếp một câu “Đến đây, đến đây ta đàn cho ngươi một lần”.
Nhạc Phi lại lắc đầu tỏ vẻ mình không có loại vật này, đều là rèn luyện ra từ trong binh nghiệp.
Ngô Phổ cũng không thất vọng, tích cực hỏi: “Anh có viết sách gì để lại cho con cháu không?”
Ví dụ như Vũ Mục di thư từng tỏa sáng rực rỡ ở thế giới võ hiệp Kim Dung.
Nhạc Phi nhìn Ngô Phổ thật sâu, luôn cảm thấy cậu thanh niên này muốn không phải đáp án nghiêm chỉnh gì. Ông lắc đầu nói: “Tôi quanh năm chinh chiến bên ngoài, sao lại rảnh rỗi viết sách?”
Ngô Phổ cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không thật sự cảm thấy Nhạc Phi từng viết bản tuyệt thế binh pháp Vũ Mục di thư trong truyền thuyết.
Trong các loại điển tịch cũng không có ghi chép về Vũ Mục di thư, hậu nhân Nhạc gia đã quyên tặng cho quốc gia một quyển Vũ Mục võ thuật cương yếu tổ truyền, nhưng xem nội dung cũng không tính là binh thư gì.
Đến bây giờ Nhạc Phi cũng chưa bắt đầu viết sách, mấy tháng còn lại đoán chừng là không kịp viết.
Ngô Phổ mời Nhạc Phi cùng đi ăn bữa sáng, nói với Hứa bà một tiếng, liền chở Nhạc Phi đi tiêm phòng bệnh.
Cân nhắc đến thân phận đặc thù của Nhạc Phi, Ngô Phổ hẹn ông là bệnh viện tư nhân của Lạc gia, đi theo mối quan hệ của Lạc Vi.
Lại nghĩ đến Nhạc Phi có thể không chống cự được virus đa dạng hiện đại, Ngô Phổ còn để Nhạc Phi đeo khẩu trang.
Nhạc Phi không quen đi lại che mặt, nhưng sau khi đeo khẩu trang, ông cảm thấy hô hấp vẫn còn thuận lợi, dần dần cũng quen thuộc.
Hai người dừng xe xong, Ngô Phổ dẫn Nhạc Phi đi đến phòng khám.
Trên người Nhạc Phi có không ít vết thương đều là vừa mới nhập vào thân, còn trong hai mươi bốn giờ, ngủ một giấc cũng không trì hoãn.
Bác sĩ nhìn miệng vết thương của Nhạc Phi, nhịn không được hỏi: “Anh làm công việc gì, sao trên người lại nhiều vết thương như vậy?”
Nhạc Phi nhìn về phía Ngô Phổ.
Nếu tự ông bịa ra có thể sẽ có lỗ hổng.
Ngô Phổ nói: “Ông ấy tập võ, hơn nữa sư môn tương đối truyền thống, bình thường đều tự mình xử lý là xong việc. Cũng chỉ có lần này bị thương quá nghiêm trọng, tôi mới ép ông ấy đến bệnh viện.”
Bác sĩ thầm nghĩ, cảm thấy vết thương này nhìn thế nào cũng không giống như là do mình làm bị thương, mà giống như là do những vũ khí lạnh như đao kiếm gây ra.
Bất quá Ngô Phổ là cháu ruột Lạc Thủ Phú, bác sĩ không nói ra lời trong lòng, kiểm tra Nhạc Phi thích hợp tiêm phòng bệnh xong liền tiêm cho ông một mũi.
Nhạc Phi lần đầu tiên tiêm kim, cũng không có gì khó chịu.
Ông nhìn ống tiêm dùng một lần bị bác sĩ ném vào thùng rác, cảm thấy trình độ chữa bệnh của thế kỷ 21 thật sự rất tốt, một cây kim nho nhỏ lại có thể có tác dụng lớn như vậy.
Người khác không biết, nhưng Nhạc Phi biết, trước đây không ít binh lính sau khi bị thương rất nhiều chết vì mất máu quá nhiều, mặc dù đã vượt qua cửa thứ nhất, phía sau còn có thể có vết thương thối rữa, toàn thân nóng lên, thậm chí xuất hiện Ngô Phổ nói tới cả người co rút, hô hấp khó khăn.
Bọn họ không chết trên chiến trường, nhưng chết trên đủ loại bệnh tật lây nhiễm mà Ngô Phổ nói.
Chỉ có người đủ cường tráng mới có thể sống sót.
Nghe nói đến chiến trường hậu thế, bình thường sẽ không có binh sĩ bởi vì nguyên nhân này mà chết vô ích.
Nhạc Phi là một người rất yêu thương binh lính, đây là tính chung của rất nhiều danh tướng từ xưa đến nay: Bọn họ coi binh lính như người, cùng ăn cùng ở với binh lính, đồng cam cộng khổ, bọn lính tự nhiên cũng nguyện ý bị bọn họ sai phái.
Nếu như có thể, ông đương nhiên hi vọng Nhạc gia quân vĩnh viễn đừng tổn thất một binh nửa tốt.
“Nếu như lúc ấy chúng ta có thể có những thuốc này thì tốt rồi.” Nhạc Phi cảm khái nói.
Ngô Phổ nói: “Đừng nói một ngàn năm trước, chính là bảy tám mươi năm trước chúng ta cũng còn thiếu y thiếu thuốc, rất nhiều lúc tiêm một mũi Penicilin là có thể hồi phục một mạng, nhưng nếu không lấy được, thậm chí còn có không ít người dùng mạng đổi thuốc. Cho nên sau khi lập quốc, chúng ta muốn nắm giữ kỹ thuật trong tay nhất, chúng ta muốn sản xuất dược phẩm, muốn chế tạo máy bay, muốn chế tạo vũ khí… Phàm là có thể học được chúng ta đều muốn học, phàm là có thể nắm giữ đều muốn nắm giữ. Chúng ta muốn đem lương thực, dược phẩm, vũ khí hết thảy nắm trong tay mình, mới có thể cam đoan sẽ không bị khuất nhục.”
Nhạc Phi dọc đường nghe Ngô Phổ kể về lịch sử cận đại, đối với tao ngộ của Hoa Hạ cận đại rất đồng cảm.
Nhạc Phi gật đầu đồng ý: “Những thứ quan trọng như vậy đương nhiên phải nắm trong tay mới ổn định được.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi xuống đại sảnh, ánh mắt Nhạc Phi bỗng nhiên dừng ở một chỗ, mũi chân cũng lập tức chuyển hướng.
Chờ Ngô Phổ phát hiện Nhạc Phi biến mất bên cạnh mình, Nhạc Phi đã nhấc chân đạp một nam nhân tướng mạo hung ác.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nam nhân kia chợt bay ra thật xa.
Loảng xoảng!
Một con dao gọt trái cây văng ra thật xa, lưỡi dao sắc bén lóe lên hàn quang trên mặt đất.
Cách đó không xa, một nữ bác sĩ kinh hồn nhìn con dao gọt trái cây rơi trên mặt đất, lại nhìn người đàn ông kia, chỉ cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh.
Ngô Phổ phản ứng lại, vội vàng tiến lên xem tình huống của người đàn ông kia.
Thấy người đàn ông kia còn một hơi thở, Ngô Phổ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn ra được Nhạc Phi đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng nếu một cước đạp xuống liền muốn mạng người, khó tránh khỏi sẽ mang đến chút phiền toái.
Bảo an lúc này cũng chạy tới, hợp tác tiến lên chế trụ nam nhân kia.
Nữ bác sĩ rốt cục tỉnh táo lại, đi đến trước mặt Nhạc Phi hướng hắn nói lời cảm tạ: “Thưa ông, thật sự cảm ơn ông, nếu không phải hiện tại tôi đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.”
Sự cảm kích của nàng lộ rõ trên mặt, cho dù Nhạc Phi nghe không hiểu tiếng phổ thông cũng có thể đoán ra nàng đang nói cái gì.
“Không cần cảm ơn.” Nhạc Phi đáp lại bốn chữ ngắn gọn, ngay cả động tác khoát tay cũng biểu đạt rất rõ ràng.
Cảnh sát trực ban ở gần đó rất nhanh đã chạy tới, bác sĩ nữ và Ngô Phổ hỏi.
Hóa ra người đàn ông kia là chồng trước của bác sĩ nữ, hai người ly hôn hai năm, cuối cùng bác sĩ nữ cũng có mùa xuân thứ hai, chuẩn bị cuối năm tái hôn.
Chồng trước ly hôn sau sống không được tốt lắm, không chỉ không tìm được đối tượng tái hôn, còn thiếu nợ một cái mông.
Sau khi biết được nữ bác sĩ muốn tái hôn càng nghĩ càng không cam lòng, cảm thấy nếu không phải cô muốn ly hôn thì anh chắc chắn sẽ không nghèo rớt mùng tơi như vậy.
Vì thế anh ta cầm dao gọt hoa quả trà trộn vào bệnh viện chuẩn bị ra tay với nữ bác sĩ.
Nhạc Phi nghe Ngô Phổ thuật lại, phát hiện một cước kia của mình đạp nhẹ.
Mình lăn lộn không tốt thì không thể gặp vợ cũ tốt, còn động tâm tư giết người trút giận, loại kẻ bất lực này cũng xứng làm nam nhân?
Thuộc hạ của Nhạc Phi đều là hảo hán tử thiết cốt boong boong, không thể nhìn loại gia hỏa vô dụng này.
Nhạc Phi làm việc nghĩa, cảnh sát không làm khó bọn họ, chỉ nhìn tên Nhạc Phi lưu lại trêu chọc một câu: “Cha mẹ anh kỳ vọng rất lớn đối với anh.”
Chỉ cần là người Hoa, ai không biết đại danh của Nhạc Phi?
Phàm là những người không có lòng tin đối với hài tử, cũng không dám theo Nhạc Phi đặt tên.
Nhạc Phi nghe Ngô Phổ thuật lại, nghiêm túc gật gật đầu.
Mẫu thân ông xác thực kỳ vọng cực lớn đối với ông, một lòng hi vọng ông có thể thu phục Bắc địa.
Hai người rất nhanh đi ra khỏi cục cảnh sát.
Bọn họ không đi được mấy bước, nữ bác sĩ cũng đuổi theo, nói là muốn cùng vị hôn phu mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Nhạc Phi nhìn về phía Ngô Phổ.
Ngô Phổ nghĩ trái phải đều là muốn ăn cơm, cũng đồng ý.
Có đôi khi để cho người khác nợ ân tình mà không cần trả lại, đối với họ có thể không phải là điều dễ chịu.
Vị hôn phu của nữ bác sĩ lúc này vừa kịp chạy tới.
Ngô Phổ nhíu mày.
Hóa ra là người quen.
Trước kia khi huấn luyện quân sự, anh gặp phải vị quân y đó, họ Diệp.
Đối phương nhìn thấy Ngô Phổ cũng hơi kinh ngạc.
“Thế giới thật nhỏ.” Diệp Quân Y cảm thấy rất kỳ lạ: “Không ngờ là bạn của anh ra tay.”
Ngô Phổ tò mò hỏi: “Diệp ca, anh đang nghỉ phép à?”
“Đúng, xem như vậy đi.” Diệp Quân Y gật đầu.
Gần đây anh quả thật tranh thủ được nghỉ phép, chỉ có điều cái giá phải trả là phải tham gia một đợt huấn luyện khép kín nửa năm tiếp theo.
Anh không ngờ mình vừa mới bắt đầu nghỉ phép đã nghe thấy vị hôn thê suýt chút nữa bị người ta đâm.
Càng không nghĩ tới người cứu vị hôn thê lại quen biết Ngô Phổ.
Diệp Quân Y kể cho vị hôn thê nghe nguồn gốc của anh và Ngô Phổ.
Lúc trước anh ta phạm chút sai lầm bị đuổi đi xem một đống học sinh nhỏ huấn luyện quân sự, anh ta ở trong biển người mênh mông liếc mắt một cái liền chọn trúng Ngô Phổ, kéo Ngô Phổ đến làm trợ thủ.
Quả nhiên, anh ta chọn đúng người, có Ngô Phổ ở đây thì cơ bản không có chuyện gì với anh ta.
Anh thư thái nghỉ một kỳ nghỉ dài hạn.
“Ai, từ đó về sau, tôi cũng không thấy được trợ thủ tốt như vậy nữa.” Diệp Quân Y thở dài.
Ngô Phổ nhịn không được hỏi nữ bác sĩ: “Cô thật sự muốn gả cho anh ta sao?”
Diệp Quân Y trừng mắt nhìn anh: “Tiểu quỷ nhà ngươi, nói lung tung cái gì?”
Nữ bác sĩ hiển nhiên biết tính tình vị hôn phu, chỉ cười cười không nói lời nào.
Hai người Ngô Phổ nói chuyện phiếm một hồi, chủ đề mới vòng về trên người Nhạc Phi.
Diệp Quân Y nói: “Trên đường tôi đã xem anh đá ra một cước ghi hình, anh luyện qua à?”
Ngô Phổ thuật lại lời của Diệp quân y cho Nhạc Phi.
Diệp Quân Y nhíu mày.
Nhạc Phi lời ít ý nhiều trả lời: “Từng luyện.”
Diệp Quân Y hứng thú: “Hay là chúng ta tới khoa tay múa chân?”
Ngô Phổ trực tiếp giúp Nhạc Phi cự tuyệt: “Anh ấy còn có thương tích trong người.”
Ngô Phổ cự tuyệt xong mới chuyển cáo đề nghị của Diệp quân y cho Nhạc Phi.
Nhạc Phi không nói gì.
Từ khi Diệp Quân Y xuất hiện, anh ta đã phát hiện người này cũng là người trong quân ngũ, cho nên có ý thức thu liễm khí thế trên người.
Nhưng không ngờ thời đại này khắp nơi đều có thể lưu lại video, một cước anh đá ra ở bệnh viện kia vẫn làm cho đối phương thấy được.
Diệp quân y nghe được Nhạc Phi trên người có thương tích, cũng không miễn cưỡng.
Anh ta nhìn Ngô Phổ, vừa cười vừa nói: “Anh nhận một vị ông nội giàu có, cũng không có ra mặt đàng hoàng mà lộ mặt, thật là khiêm tốn.”
“Người giàu nhất là ông nội của tôi, cũng không phải tôi, tôi có gì mà kiêu căng chứ?” Ngô Phổ nói: “Huống chi tôi cũng không tính là khiêm tốn, cậu xem phòng livestream của tôi đã hơn trăm vạn fan rồi.”
Diệp Quân Y lười nói chuyện với anh.
Lúc hai bên tách ra, Diệp Quân Y nói với Ngô Phổ: “Hôm nào chúng ta đi viện bảo tàng của các anh chơi.”
Ngô Phổ gật đầu.
Chờ trở lại trên xe, Nhạc Phi chắc chắn nói với Ngô Phổ: “Anh ta đang hoài nghi anh.”
Ngô Phổ rất lưu manh: “Hoài nghi thì hoài nghi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Ngô Phổ biết một ngày nào đó phía trên sẽ chú ý tới viện bảo tàng không thích hợp, nhưng anh cảm thấy phía trên không đến mức sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế gì đối với anh.
Thứ nhất anh không phá hoại trật tự quốc gia, thứ hai không thông đồng với địch bán nước, chỉ an phận mở viện bảo tàng, có gì phải chột dạ?
Phàm là thứ có thể lấy ra anh đều đã thoải mái mà lấy ra, cho dù trực tiếp xé anh ra cũng không xé ra được nhiều thứ hơn.
Anh không nghĩ ra mình cần phải che giấu điều gì.
Tin rằng cho dù phía trên biết lai lịch của bọn Nhạc Phi, cũng chỉ biết bảo vệ bảo tàng và giữ bí mật cho bọn họ.
Về phần người bình thường, đoán chừng vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội biết chân tướng.
Ngô Phổ hiện tại dự định chính là gặp chiêu phá chiêu.
Không hủy được chiêu trực tiếp!
Nằm ngửa khiến người ta vui vẻ.
Nhạc Phi thấy phái Ngô Phổ thoải mái, cũng không nói gì nữa.
Hai người trở lại bảo tàng, Vũ Văn Khải liền tìm tới: “Thì đồng huynh, anh xem, có người gửi tin nhắn cho Tử Chiêm huynh.”
【 Tác giả có lời 】
Ngô quán trưởng: Mau tới thăm dò tôi
Ngô quán trưởng: Mau tới phát hiện tôi
Ngô quán trưởng: Anh hỏi tôi một câu, tôi lập tức khai ngay!
Ngô quán trưởng: Mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, muốn cá mặn.
*
Đêm khuya yên tĩnh, vụng trộm cập nhật!