Bắt đầu kế thừa viện bảo tàng - Chương 141: Không có việc gì là tốt
Ngô Phổ miệng nói vấn đề không lớn, vẫn là nghiêm túc đi học làm thủ tục dạy thay. Đừng nhìn anh ấy bây giờ còn chưa lấy được chứng nhận tốt nghiệp, nhưng tư lịch lại không tính là cạn, lại là thầy Đồng tay nắm tay dạy dỗ đệ tử quan môn, nên trong khoa phê duyệt rất thống khoái.
Chủ nhiệm khoa còn trêu chọc: “Cậu sắp tốt nghiệp rồi, nếu không xin giảng sư đặc biệt cho cậu, mỗi học kỳ bớt thời gian trở về mở tọa đàm cho các em khóa dưới?”
Ngô Phổ nói: “Người ta nói ngoài miệng không có lông tóc làm việc không chặt chẽ, người khác đến mở tọa đàm chỉ cần ngồi ở đó thì sẽ rất có phong thái của chuyên gia, đổi thành một đứa trẻ con như tôi đi lên thì tính là chuyện gì?”
Chủ nhiệm khoa cũng chỉ trêu chọc vài câu mà thôi. Anh ấy vỗ vai Ngô Phổ nói: “Được, cậu chuẩn bị bài tập cho tốt, ngày mai lúc đi học chúng ta đi nghe một tiết, nếu không có vấn đề gì cậu liền thay thế mấy ngày đi, dù sao cách thi cuối kỳ cũng chỉ có hai ba tiết học như vậy.”
Ngô Phổ gật đầu, cầm đồng hồ lớp và giám thị sắp xếp đi ra ngoài, anh ấy đang định đi bộ về ký túc xá chuẩn bị ngày mai phải lên lớp, thì thấy phía trước có một bóng lưng quen thuộc, nhìn là thầy giáo khoa vật lý mà trước kia anh ấy đã chọn.
Ngô Phổ không có thói quen nhìn thấy người quen quay đầu bước đi, chủ động đi lên phía trước hướng vị thầy giáo kia chào hỏi, kết quả đi đến phía trước mới phát hiện ánh mắt đối phương không thích hợp lắm, đáy mắt một mảng xanh đen không nói, ánh mắt cũng âm u đầy tử khí, nhìn giống như gặp phải chuyện khó gì.
“Thầy Tưởng.” Ngô Phổ vẫn mở miệng chào hỏi.
Thầy Tưởng nghe xong câu hỏi này, quay đầu nhìn về phía Ngô Phổ, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Ngô Phổ, ngón tay giấu trong túi giật giật, nhẹ nhàng sờ lên lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo trong túi. Anh ấy miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ngô đồng học, sao cậu lại về trường?”
Ngô Phổ bây giờ đã là một hồng nhân, ít nhất người trong trường học đều biết anh ấy đang kinh doanh một nhà bảo tàng.
Ngô Phổ cười nói: “Thầy bảo tôi về thay mặt dạy học giúp anh ấy.” Anh ấy hỏi, “Thời tiết lạnh quá, thầy có muốn uống ly cà phê nóng không? Tôi có hai phiếu cà phê, vừa lúc dùng hết, lát nữa đưa cho thầy một ly.”
Thầy Tưởng dừng tay, thần sắc trên mặt có chút phức tạp. Anh ấy lắc đầu nói: “Không cần, cậu mời bạn học cậu uống đi, tôi đi tìm Bí thư còn có việc.”
Ngô Phổ nghe vậy không nói thêm gì, đừng để thầy Tưởng đi ra ngoài trường, nhìn giống như thật sự muốn ra ngoài trường mua cà phê.
Thầy Tưởng yên lặng nhìn bóng lưng Ngô Phổ vài lần, xoay người đi về phía tòa nhà hành chính.
Ngô Phổ Đẳng đi được một đoạn, nghiêng đầu nhìn về phía thầy Tưởng, gọi điện thoại cho bảo vệ trường học quen biết, bảo anh ta đến tòa nhà hành chính một chuyến, đến chỗ bí thư của viện sinh sự xem thử, anh ấy cảm thấy thầy Tưởng không thích hợp lắm, nhưng đừng xảy ra chuyện gì.
Ngô Phổ từ nhỏ làm bài tập ở đội cảnh sát hình sự lớn lên, thân thủ xác định không có tốt như Nhạc Phi, nhưng sức phán đoán lại không kém Nhạc Phi.
Nhớ năm đó anh ấy cũng từng là người cung cấp tin tức cuối cùng xưng bá một phương, làm cho phạm tội phạm pháp trong phạm vi mười dặm!
Vừa rồi vẻ mặt của thầy Tưởng rõ ràng không thích hợp, tay đút trong túi không giống như sưởi ấm, ngược lại giống như để thuận tiện lấy đồ vật.
Trong túi anh ấy chắc chắn cất giấu hung khí gì đó.
Mấy năm qua, Ngô Phổ cũng từng hợp tác với bảo vệ của trường bắt mấy tên muốn làm chuyện xấu, hai bên xem như là người quen cũ.
Nghe ngữ khí Ngô Phổ thận trọng như vậy, bảo an bên kia không dám khinh thường, lập tức để người cách gần nhất chạy tới.
Ngô Phổ đi ra cổng trường, thật đúng là móc phiếu giảm giá ra, gọi một ly cà phê miễn phí.
Tiểu ca bán cà phê kia rõ ràng nhận ra Ngô Phổ, nhịn không được trêu chọc: “Ngô quán trưởng, cậu là cháu trai ruột của nhà giàu, đến uống cà phê còn cần phiếu miễn phí không thích hợp chứ?”
Ngô Phổ một chút cũng không đỏ mặt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cần kiệm tiết kiệm là truyền thống mỹ đức quang vinh. Huống chi ông nội là ông nội, cháu trai là cháu trai, ông ấy có tiền cũng không phải tôi có tiền, tôi bây giờ vẫn là một học sinh nghèo bình thường.”
Da mặt của anh cà phê không dày bằng Ngô Phổ, nhất thời không phản bác được, đành phải nhanh nhẹn gói cà phê nóng lại đưa cho Ngô Phổ.
Ngô Phổ tùy ý dựa vào mép bàn, nhận lấy cà phê nóng anh chàng đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm, mới đưa mắt nhìn lại điện thoại di động của mình.
Điện thoại di động không có động tĩnh gì.
Hy vọng là mình suy nghĩ nhiều đi.
Thầy Tưởng thật muốn làm chút gì đó, mặc kệ anh ấy động thủ hay không động thủ, sợ đều không có cách nào tiếp tục ở lại viện. Phần tử trí thức gần bốn mươi tuổi, hơn nửa đời người đều ở trong trường học, thật muốn mất đi phần công việc này, nửa đời sau còn có thể sống thế nào?
Ngô Phổ nghĩ đến đây, tay đột nhiên dừng lại, đi đến chỗ trống bên cạnh ngồi xuống. Anh ấy gác cà phê nóng trong tay xuống, kiểm tra tình hình đề tài và luận văn mấy năm nay của thầy Tưởng, phát hiện thành quả nghiên cứu khoa học mấy năm nay của anh ấy không đạt được mức độ tuyển dụng tiếp.
Đánh giá dạy học cũng không tốt lắm.
Dựa theo quy định của trường học, anh ấy sẽ được trường học thông báo.
Làm nghiên cứu khoa học, nhiều khi phải xem thiên phú và vận khí.
Có đôi khi ông trời chiếu cố bạn, có thể trong vài năm ngắn ngủi linh cảm bộc phát, đi đến độ cao mà rất nhiều bạn cùng lứa tuổi cần ngước nhìn; nhưng sau đó, bạn cũng có khả năng biến thành cỗ máy bỏ hoang đốt hết nhiên liệu, tìm không thấy bất cứ linh cảm nào, cũng không có cách nào tiếp tục vận chuyển.
Đây là chuyện vô cùng tàn khốc.
Đối với người chưa từng nghĩ tới mình còn có thể đi đường khác mà nói càng là như vậy.
Thử nghĩ một chút, một người sống ba bốn mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng làm công việc khác, từ đầu đến cuối đều cho rằng cả đời đều sẽ chỉ làm một việc như vậy. Chờ bạn làm ở cương vị này hơn hai mươi năm, bỗng nhiên có người nói với bạn, bạn được giải chức!
Đả kích đó, cũng không phải người làm nghề nào cũng được có thể so sánh.
Thảm hại hơn là, người ở tuổi này trên có già dưới có trẻ, gánh vác trách nhiệm nuôi sống cả nhà già trẻ lớn bé. Trẻ con phải đọc sách, người già dễ sinh bệnh, cái nào cũng cần tiền, cái nào cũng đều là gánh nặng không thoát.
Nếu thật sự không có công việc, đối với người như thầy Tưởng mà nói tuyệt đối sẽ vô cùng u ám.
Ngô Phổ thở dài, vốn chỉ có một nửa suy đoán, hiện tại đã kéo cao đến bảy tám phần. Anh ấy bưng cà phê nóng lên uống liền mấy ngụm, một hơi giải quyết hết nửa ly cà phê, gọi điện thoại hỏi tình huống đội trưởng đội bảo an.
“May mà có cậu nhắc nhở, bằng không xảy ra chuyện lớn rồi.” Đội trưởng đội an ninh một bộ dáng kinh hồn chưa định, có thể thấy được vừa rồi xác thực rất mạo hiểm. Hắn không kể quá nhiều chi tiết cho Ngô Phổ, chỉ nói thầy Tưởng giấu đao trong túi áo, thiếu chút nữa muốn cắt cổ Bí thư.
May mắn bảo an kịp thời chạy tới, mới không khiến thầy Tưởng phạm sai lầm lớn.
“Bên kia đã báo cảnh sát rồi, đang đợi cảnh sát tới xử lý.” Đội trưởng đội bảo an nói với vẻ tiếc hận: “Bình thường đều tốt mà, sao lại ầm ĩ thành như vậy.”
Trước đây tính tình của thầy Tưởng rất tốt, nhìn thấy những bảo vệ như bọn họ cũng chào hỏi như nhau, có thể thấy được là một người rất tốt.
Nếu không phải Ngô Phổ nhắc nhở, bọn họ đều không nghĩ tới thầy Tưởng sẽ làm ra chuyện như vậy!
Ngô Phổ nắm chặt ly cà phê trong tay, thở dài nói: “Người không có việc gì là tốt rồi.”
Càng nhiều hơn, anh ấy cũng không giúp được gì.
Việc xử lý các sự cố của trường học đều lấy ổn định làm đầu, cho nên cảnh sát tới rất kín tiếng, lặng yên không một tiếng động mang thầy Tưởng đi.
Là người cung cấp manh mối, Ngô Phổ cũng bị gọi qua làm một bản ghi chép.
Thấy Ngô Phổ chỉ quan sát động tác biểu cảm liền phát hiện một vụ án giết người chưa thành công, cảnh sát lão là người qua tay rất ngạc nhiên, ghi chép xong lại hàn huyên thêm vài câu với Ngô Phổ.
Biết được cha Ngô Phổ làm cái gì, lão cảnh sát rất là tiếc hận: “Cậu có gia học uyên nguyên tốt như vậy, chạy đi học lịch sử làm gì? Thật sự quá lãng phí!”
Ngô Phổ cười nói: “Cha tôi cũng thường xuyên nói như vậy, mẹ tôi bảo tôi đừng nghe ông ấy. Ngài cũng biết mà, trong nhà chúng tôi đều là nghe mẹ.”
Lão cảnh quan nghe xong, gật đầu đồng ý.
“Vậy hết cách rồi, cậu tiếp tục học đi.”
Hai người bàn chuyện về thầy Tưởng, đoán rằng thầy Tưởng chắc chắn sẽ mất việc.
Lão cảnh sát thở dài: “Tuổi này đại khái là giai đoạn ‘khủng hoảng tuổi trung niên’ mà các bạn trẻ hay nói. Lúc trước khi có làn sóng sa thải, rất nhiều người trẻ tuổi đều nghĩ rất thoáng, chỉ là những người ba bốn mươi tuổi này đặc biệt dễ dàng làm liều, hoặc là tự nhảy lầu, hoặc là đi đâm lãnh đạo nhà máy vài nhát, gây náo loạn rất dữ dội. Vẫn là bây giờ con đường thoát nhiều hơn, loại chuyện này mới ít đi.”
Đáng tiếc chỉ là ít đi, không phải không còn. Lần này thầy Tưởng cũng bởi vì bí thư tuyên bố chuyện thầy bị thôi việc, cầu xin mấy lần không được, cuối cùng lần này giấu dao sắc bén chuẩn bị cùng quy vu tận với bí thư!
Người nghĩ không thông lúc nào cũng có.
Ngô Phổ không ở lại lâu, trò chuyện với cảnh sát trưởng một lúc rồi rời khỏi trụ sở cảnh sát để ghi lời khai và trở về trường học.
Chủ nhiệm khoa gọi điện thoại cho Ngô Phổ, bất đắc dĩ nói: “Cậu mới vừa trở lại trường học, sao lại gây ra chuyện như vậy?”
Ngô Phổ cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi cũng vừa vặn gặp được, lại không phải cố ý.”
Ai có thể ngờ được trên đường tùy tiện hỏi thăm giáo viên tốt, cũng có thể hỏi ra vấn đề chứ? Trên thực tế trong một phút ngắn ngủi tiếp xúc với thầy Tưởng, cậu đều cảm thấy thầy Tưởng có chút muốn giết cậu. Cậu thật sự rất vô tội!
Chủ nhiệm khoa nói: “Được rồi, cậu có thể phát hiện sớm cũng coi như là chuyện tốt, nếu thật sự gây ra tai nạn chết người, hai gia đình đều sẽ bị hủy hoại.”
Chế độ đào thải của trường học cũng không phải ngày một ngày hai, thật ra nếu không phải kém quá xa, vẫn có thể dàn xếp qua, nhưng yêu cầu của thầy Tưởng và trường học chênh lệch xa vạn dặm, tiếp tục tuyển dụng là không có trách nhiệm với học sinh.
Dựa theo lý lịch của thầy Tưởng, muốn tìm trường học khác ký kết là hoàn toàn không thành vấn đề, làm ra sự thật cực đoan như vậy nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Chắc là người đi chỗ cao thì nước chảy chỗ trũng, không ai muốn từ trường danh tiếng chuyển tới trường học bình thường, thậm chí là trường học không nhập lưu.
Ban đầu có thể thuê trường học của bọn họ, ai mà không phải là thiên chi kiêu tử từ nhỏ ưu tú đến lớn? Càng là người như vậy càng kiêu ngạo, căn bản không thể nào tiếp nhận hiện thực mình càng sống càng kém cỏi.
Chủ nhiệm khoa và Ngô Phổ cảm khái vài câu, mới động viên Ngô Phổ chuẩn bị tiết học ngày mai.
Ngô Phổ một lời đáp ứng.
Ngày hôm sau Ngô Phổ thay thế lão Đồng đi học, vừa vào phòng học liền phát hiện đằng sau có một đám lãnh đạo hệ Ô Áp ngồi, thậm chí còn lẫn vào rất nhiều lãnh đạo trường học.
Ngô Phổ: “…”
Sắp thi cuối kỳ rồi, các vị đến đông đủ như vậy không tốt lắm đâu?
Không thấy các sư đệ sư muội đều sắp bị các vị dọa choáng váng, một hai người đều vụng trộm móc ra điện thoại di động muốn gọi người trốn học tới sao?
Nói không chừng giáo sư trâu bò nhất toàn hệ đến giảng bài, người cũng không có tới đủ như hôm nay!
【 Tác giả có lời 】
Ngô quán trưởng: Tuy rằng tôi không bị tố cáo
Ngô quán trưởng: Nhưng mà sao cảm giác còn thảm hơn bị tố cáo?
*
Chỉ là canh ba đã giải quyết xong!
Đáng giận, bảng danh sách vẫn chưa viết xong, chỉ là danh sách đen một tuần!