Báo Thù - Chương 5
16
Các cô nương còn lại của Di Hồng Viện, đều có thể lựa chọn bán nghệ hoặc bán thân.
Nhưng Vân Vân thì khác, nàng muốn ngày đêm, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác.
Không ngừng bán mình.
Chỉ mới một năm.
Vân Vân đã vì ngoài ý muốn mang thai mà phá thai bốn lần.
Xa xôi phía bắc, khách làng chơi đều là thôn phu hương dã, nào có tiền mua được dược vật quý giá.
Hủy thai đương nhiên đơn giản thô bạo, mang thai trực tiếp dùng gậy hành hung vào bụng là được.
Nếu đánh không được, vậy đánh lại một lần.
Sau đó, Vân Vân quỳ gối dưới chân ta đau khổ cầu xin:
“Ma ma tha mạng, mỗi ngày nhiều nam nhân như vậy, nô gia thật không chịu nổi.”
Từ trên cao nhìn xuống nàng:
“Không phải ngươi thích lên giường với nam nhân nhất sao? Không phải thích ép buộc nam nhân muốn ngươi sao?
“Hiện tại được như ý nguyện, sao còn không vui vẻ?”
Nàng run bần bật:
“Ta biết sai rồi, ta lúc trước không nên ép buộc phu quân ngươi, không nên tàn hại con của ngươi.
“Ma ma cho nô gia ăn chút thuốc tránh thai cũng được.”
Ta thô lỗ vung tay đẩy nàng ra:
“Chút tiền kiếm được từ chỗ nào mà đủ mua thuốc, vì sao người khác không mang thai mà cứ phải là ngươi mang thai?”
Sau đó, nàng bắt đầu tìm kiếm tự sát.
Thắt cổ, nhảy sông, cắt cổ tay, tuyệt thực…
Nhưng ta luôn có cách cứu nàng, lại bắt đầu một ngày mới của nàng.
Nàng không còn khóc sướt mướt, bắt đầu tinh thần hoảng hốt.
Nhưng lúc này, luôn có dược vật chữa khỏi tinh thần của nàng.
Ta chỉ muốn nàng sống sót, tỉnh táo đặt mình vào địa ngục.
Kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Lại hai năm trôi qua.
Vân Vân bị bệnh nặng, thân thể càng ngày càng kém.
Mỗi ngày ta đều dùng dược vật đắt đỏ treo mạng cho nàng.
Nàng ta lúc nào cũng bị tra tấn đau đớn.
Xin ta giết nàng.
Nhưng một hiền thê lương mẫu tay trói gà không chặt, sao dám giết người?
Ta chỉ lẳng lặng nhìn nàng ngày ngày gầy gò.
Ngày ngày biến thành da bọc xương.
Cho đến cuối cùng, thống khổ chết trong đám ruồi bọ.
Trong chớp mắt, nước mắt của ta rốt cục chảy xuôi xuống:
“Phu quân, ta báo thù giúp ngươi xong rồi, ngươi thấy gì?”
Lại hơn một tháng trôi qua.
Ta nhìn Di Hồng viện làm ăn càng ngày càng phát hồng, giao tất cả trong tay cho Linh Nhi.
Hôm đó, là một buổi chiều trời trong gió nhẹ.
Ánh nắng vừa đủ, chim hót hoa nở.
Thời tiết đẹp quá.
Ta mặc hỉ phục đỏ thẫm phu quân mặc ngày ấy lấy ta, nuốt vào Hạc Đỉnh Hồng.
Ta mỉm cười chậm rãi nhắm mắt lại:
“Phu quân, hài nhi à, ta tới tìm các ngươi.”
(Xong)