Báo Thù - Chương 2
4
Bụng công chúa càng lúc càng lớn.
Nàng mấy lần khóc sướt mướt xuất cung, nhưng đều thất vọng mà về.
Triều đình bên kia, vẫn không có tin tức tướng quân cầu hoàng thượng tứ hôn truyền đến.
Thậm chí Thẩm tướng quân càng xuất quỷ nhập thần, càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, còn ngang nhiên hoa tiền nguyệt hạ với nữ tử khác.
Công chúa nổi giận.
Quất roi hung hăng lên người ta:
“Tiện nhân, đều tại ngươi!
“Thẩm tướng quân nói bản cung là công chúa cao quý, lại dựa vào vũ điệu diễm lệ của đất Yên Liễu mê hoặc lòng người, đã sớm mất hết mặt mũi hoàng gia.
“Hắn còn nói đã sớm chán ngán bổn cung, không muốn gặp mặt bổn cung!”
“Nếu không phải ngươi ra chủ ý ngu ngốc cho bản cung, Thẩm tướng quân sao có khả năng ghét bỏ bản cung, bản cung lại có khả năng mang thai?
“Ngoài cung yêu diễm tiện nhân thật đáng chết, lại dám cướp nam nhân của bản cung!”
Trước ngực sau lưng ta đều bị nàng quất đến máu tươi đầm đìa.
Nhưng ta chịu đau cắn chặt răng, chưa từng cầu xin tha thứ một tiếng.
Ta nghĩ đến nhi tử và phu quân của ta, trước khi bọn họ chết nhất định sẽ thống khổ hơn hiện tại ngàn vạn lần!
Ta thề sẽ trả lại gấp bội tất cả.
Nhi à, nương báo thù cho ngươi trước!
Đợi đến khi công chúa đánh mệt, quần áo của ta đã bị máu thấm ướt.
Ta nằm sấp trên mặt đất đầy vết máu, cung kính dập đầu: “Công chúa đánh nô tỳ chỉ có thể trút giận nhất thời, nếu muốn giải quyết vấn đề, không bằng sinh đứa bé ra trước.”
“Tiện nhân, ngươi hại bổn cung còn không thảm sao? Còn dám để bổn cung sinh hài tử?”
Công chúa tức giận, lại quất một roi hung hăng lên người ta.
“Công chúa minh giám, nô tỳ toàn tâm toàn ý vì công chúa, trước mắt sở dĩ Thẩm tướng quân trốn tránh công chúa, tất nhiên là vì dáng người công chúa đã thay đổi, mất hứng thú.”
Nàng nghe xong càng giận hơn, quất càng ác hơn.
Ta chịu đau, tiếp tục nói: “Nam nhân đều thích mỹ nữ, trước giờ không thay đổi, công chúa thông tuệ, tất nhiên minh bạch đạo lý này. Ngài ngẫm lại có phải từ sau khi ngài mang thai dáng người biến hình, tướng quân mới lạnh nhạt với ngài hay không?”
“Lý do nam nhân nói ra đều là lấy cớ, bản chất vẫn là vẻ đẹp của ngài, có thể tiếp tục hấp dẫn hắn hay không.”
Công chúa đưa roi cho thái giám, để thái giám tiếp tục quất ta, sau đó sai người đưa gương đến.
“Bản cung thật sự xấu rồi sao?”
Nàng lo lắng.
Nhưng nàng nhìn thấy chính mình trong gương đồng, càng lo lắng hơn.
Nàng tức giận đập phá phòng: “Vì sao bản cung xấu như vậy?”
Bình hoa vỡ vụn, mảnh vỡ rơi lả tả đầy đất.
Rất nhiều mảnh ghim lên người ta.
Cũng có rất nhiều mảnh rơi trước mặt ta.
Ta lại dập đầu, mặc cho mảnh sứ vỡ vụn cắt ngang trán ta:
“Thứ nhất là phá thai thương thân, công chúa thân thể vạn kim, không được phép sơ xuất.”
“Thứ hai công chúa nếu sinh ra nam nhi, đó là huyết mạch chí thân của Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân nể mặt trẻ con, cũng sẽ hồi tâm chuyển ý với công chúa.”
“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, sau khi hài tử sinh ra, công chúa liền có thể giảm béo khôi phục phong thái hoa dung trước đó.
“Đến lúc đó công chúa muốn thân phận có thân phận, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn hài tử có hài tử, nữ nhân bên ngoài, lấy cái gì để so sánh với công chúa?”
Công chúa nhìn ta máu me khắp người, trán tí tách, nhưng run rẩy chật vật.
Đột nhiên cười.
Cười ác độc.
Dường như nàng động tâm: “Thẩm tướng quân chiến công hiển hách, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ triều đình, không người nào chống lại. Hoàng huynh đều tôn trọng hắn có thừa, nếu bản cung sinh ra hài tử của hắn, nói vậy hoàng huynh cũng không dám làm gì ta.”
Ta vội vàng bổ sung: “Đến lúc đó có hài tử, Thẩm tướng quân khẳng định sẽ nở mày nở mặt cưới ngài về.”
Nhất định phải sinh ra.
Không sinh ra, sao có thể để nàng cũng nếm đau khổ tang con chứ?
Còn phải sinh tiếp, hai, ba!
5
Công chúa nghiêm khắc phong tỏa tin tức mang thai, thẳng đến khi hài tử sinh ra.
Như nàng nguyện sinh ra nam hài.
Công chúa mừng rỡ, không quan tâm nổi khổ sinh dục, bò dậy ôm đứa bé vào lòng:
“Thật tốt quá, bản cung có nhi tử của Thẩm tướng quân!”
Ta quỳ gối trước giường nàng, cung kính chúc mừng: “Chúc mừng công chúa, mừng tiểu thế tử.”
Các thái giám cung nữ còn lại cũng quỳ xuống chúc mừng.
Công chúa rất vui vẻ, dường như ngạo khí của nàng cũng trở lại: “Lần này Thẩm tướng quân nhất định sẽ rất vui vẻ đến gặp bản cung!”
Một hai tháng trước khi sinh con, nàng càng thêm mập mạp.
Vóc người lo lắng khiến nàng không còn tự tin nữa.
Cũng không dám đi tìm Thẩm tướng quân.
Mà Thẩm tướng quân.
Hắn lưu luyến bên cạnh mỹ nhân Di Tú Viên, sớm ném công chúa ra sau đầu.
Công chúa quét mắt một vòng người trong phòng, cuối cùng đặt ánh mắt lên người ta:
“Tư Nhi, ngươi nhanh xuất cung, báo tin vui bản cung sinh hạ tiểu thế tử cho Thẩm tướng quân, sau đó dẫn Thẩm tướng quân vào cung gặp ta và tiểu thế tử.”
Ta dập đầu, sườn mặt cùng vết sẹo trên trán chói mắt mà xấu xí: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Ta chạy ngoài cung một ngày, chạng vạng mới mò về cung.
Đương nhiên không mang Thẩm tướng quân về.
Tuy nhiên ta cũng không vội về Phượng Yên cung.
Mà đi tới Ngự Thư Phòng trước.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng.
Hôm nay tiểu thái giám là đồng hương của ta.
Tiểu thái giám thấy ta đến, nhìn quanh bốn phía, xoay người đi đến chỗ yên tĩnh.
Ta cùng đi lên, móc ra bạc nhiều hơn gấp đôi so với bình thường đưa lên trước, mới cười làm lành nói:
“Công công, nô tỳ lại đến làm phiền ngài, lần này cần ngài hỗ trợ mang đồ vật ra khỏi cung hơi nhiều, vất vả cho ngài rồi.”
Tiểu thái giám ước lượng bạc trong tay, hài lòng nhét vào trong túi, cũng cười nói:
“Không sao, đều là đồng hương, cô nương nói lời này là rất ngoại đạo. Lại nói, nếu chúng ta đã làm việc phân ưu cho đám người này, vậy vất vả chút cũng là nên.”
Tiểu thái giám là nhi tử nuôi của Tào công công, người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng.
Bởi vì có quan hệ với cha nuôi, hắn còn trẻ tuổi đã được điều đến ngự tiền hầu hạ.
Làm việc bên cạnh hoàng đế, người lại cơ linh, đương nhiên cơ hội xuất cung làm việc cũng nhiều hơn.
Sau khi ra vào hoàng cung thuận tiện, giúp cung nhân trong ngoài mang đồ vật, cơ hội vớt lấy béo bở cũng theo đó mà đến.
Hắn cũng làm ăn phong sinh thủy khởi.
Thái giám cung nữ cả cung cần gì, đều sẽ tới tìm hắn.
6
Ta thấy hắn đồng ý, vội vàng đưa bao quần áo cần mang ra ngoài lần này.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiểu thái giám cầm bao quần áo trong tay, nhíu mày.
Trầm mặc một lát, hắn mới tò mò hỏi:
“Cô nương, chớ trách chúng ta lắm miệng, bao quần áo của ngươi nặng như vậy, vẫn như cũ đều là vàng bạc châu báu đúng không?”
Ta hơi cảnh giác nhìn hắn: “Công công, không thể dẫn theo sao?”
“Đương nhiên mang theo, đều làm việc trong cung, gửi chút tiền tài về nhà cũng có thể hiểu được.”
Tiểu thái giám nhìn chằm chằm ta, hắn đột nhiên chuyển giọng, trong giọng nói đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu:
“Chỉ là gần đây tiền tài cô nương mang theo càng ngày càng nhiều, hạn mức cũng càng lúc càng lớn. Tuy nói cô nương là tâm phúc trước mặt Yên Dương công chúa, nhưng nhiều bạc như vậy, hẳn là toàn bộ gia sản của cô nương rồi nhỉ? Cô nương đã đưa xuất cung, không để lại đường lui cho mình sống trong cung sao?”
Tiểu thái giám nói rất uyển chuyển.
Công chúa ương ngạnh lại keo kiệt, ai ai cũng biết.
Làm việc bên cạnh nàng, ngoại trừ phân lệ bạc mỗi tháng, căn bản không có khả năng có ban thưởng dư thừa.
Thậm chí mỗi tháng còn bị trừ phạt hơn phân nửa tháng.
Nhưng mấy tháng nay, số tiền ta đưa ra khỏi cung đã vượt xa toàn bộ số tiền ta có thể kiếm được từ khi ta vào cung đến nay.
Sắc mặt ta càng thêm cẩn thận, như hoảng sợ nhìn chung quanh.
Sau đó lại móc ra một thỏi bạc, mặt mũi tràn đầy khẩn cầu nhét cho tiểu thái giám, vẻ mặt hèn mọn nịnh nọt: “Công công đừng hỏi nhiều như vậy, cầu ngài nể tình đồng hương, lại giúp nô tỳ một lần nữa, nô tỳ cam đoan sau này sẽ không làm nữa.”
Tiểu thái giám còn muốn hỏi cái gì, nhưng thấy bạc trong tay cũng im lặng: “Được rồi, lấy tiền của người giúp người ta tiêu tai, cô nương yên tâm giao cho nhà ta là được.”
Ta nói cảm ơn, vội vã xoay người đi xa.
Chỉ là ta đi rồi, tiểu thái giám nhìn bóng lưng của ta, càng thêm tò mò.
“Không đúng, tất nhiên là không đúng.”
Hắn dạo bước lẩm bẩm, đột nhiên cẩn thận như nghĩ thông suốt cái gì:
“Nàng hầu hạ bên cạnh công chúa, chẳng lẽ từ chỗ công chúa đã biết được bí mật gì? Hay là có biến cố gì? Nàng đang tính toán trước cho mình?”
7
Trong Phượng Yên cung.
Công chúa rốt cục cười thoải mái:
“Thẩm tướng quân thật sự nói như vậy?”
Ta quỳ trên mặt đất, cung kính đáp lời như thường ngày:
“Hồi công chúa, Thẩm tướng quân thật sự nói như vậy, hắn nghe nói ngài sinh hạ tiểu thế tử rất vui vẻ, nói rõ ngày sau sẽ vào cung thăm ngài và tiểu thế tử.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá.”
Công chúa rất hưng phấn, nhưng sau đó lại có chút lo âu:
“Tư Nhi, ngươi nói bản cung đã sinh tiểu thế tử xong rồi, hiện tại có gầy xuống không? Có đẹp lên không?”
Nàng mới sinh xong toàn thân hư phì, mặt sưng vù, sắc mặt tiều tụy.
Sao có thể nhanh chóng biến đẹp như vậy?
Nhưng mặt ta tràn đầy vui vẻ nịnh nọt: “Công chúa gầy gò hơn mấy tháng trước rất nhiều, ngũ quan cũng tinh xảo hơn, nếu thoáng ăn mặc một phen, sẽ càng tuyệt mỹ hơn.”
“Thật sao?”
Công chúa mừng rỡ, nhưng nàng vẫn có chút hoài nghi, lại chỉ chỉ tiểu cung nữ bên cạnh:
“Bản cung thật sự gầy rồi sao?”
Cung nữ kia biết rõ ta đang nói dối, nhưng trong chớp mắt khi công chúa chỉ về phía nàng, nàng không vội quỳ xuống:
“Công chúa gầy đi rất nhiều, đẹp như trước khi hoài tiểu thế tử vậy.”
Trên mặt công chúa khó nén đắc ý, nàng lại nhìn về phía những người còn lại.
Tất cả thái giám cung nữ quỳ trên mặt đất phụ họa: “Công chúa gầy đi rất nhiều, người cũng trở nên xinh đẹp hơn.”
Nàng rốt cục hài lòng cười ra tiếng:
“Giờ Mão ngày mai bản cung sẽ trang điểm, bản cung phải ăn mặc thật tốt để gặp Thẩm tướng quân.”
“Vâng.” Ta đáp.
Công chúa còn đang ảo tưởng thì thào:
“Ngày mai Thẩm tướng quân nhìn thấy bản cung, chắc chắn mắt sáng ngời.”
“Hắn lại nhìn thấy hài tử của chúng ta, càng yêu bản cung tận xương. Hạ tiện nữ tử Di Tú Viên sao có thể so với bản cung? Nói không chừng mấy ngày gần đây, Thẩm tướng quân sẽ cầu hôn bản cung với hoàng huynh.”
Trong lòng ta dâng lên một chút vui sướng.
Ảo tưởng thôi.
Dù sao ảo tưởng này cũng sắp tan vỡ.
Thẩm tướng quân sẽ không đến, nhưng Hoàng đế hẳn là sắp đến.
Đứa nhỏ này, cũng không giữ nổi.