13.
Trong thời gian học đại học, tôi không đòi bố mẹ một xu nào, toàn dựa vào học bổng và tiền kiếm thêm từ vẽ tranh để nuôi sống bản thân.
Sau khi tốt nghiệp, tôi thông qua kỳ thực tập mà chuyển chính thức, tôi còn quen bạn trai ở cơ quan.
Tôi cũng thành thật với bạn trai về mối quan hệ không tốt giữa tôi và gia đình, và kể cho anh ấy nghe những chuyện tôi gặp phải từ nhỏ đến lớn.
Bạn trai nghe xong, thì đau lòng sờ đầu tôi, biểu thị sự đồng cảm.
Sau đó, trước khi kết hôn, tôi đưa bạn trai về nhà cho bố mẹ xem mặt.
Sáu năm sau, tôi lại quay về ngôi nhà này.
Tôi biết được, em gái tôi chưa học xong đại học đã bỏ học, đến nay vẫn chưa có công việc, dựa vào lương hưu của mẹ để sống.
Nó mặc đồ ngủ, tóc cũng không chải, nằm dài trên ghế salon xem ti vi như người không có việc gì làm.
Mẹ ở trong bếp bận rộn đến tối tăm mặt mũi, nó cũng không chịu giúp.
Buổi tối, cả nhà cùng ngồi ăn cơm, mẹ vẫn dạy dỗ tôi như xưa.
"Nhược Nhược, điều kiện của con bây giờ là tốt nhất, cũng là có tương lai nhất. Bố mẹ con đều đã già rồi, sau này con phải giúp đỡ em gái một chút. Con xem có thể giới thiệu nó vào cơ quan con làm việc được không?"
"Mẹ, cơ quan không phải con mở, con cũng chỉ là một nhân viên, không phải muốn ai vào là vào."
"Nhược Nhược, nếu công khai không được, thì ta đi đường tối, tặng cho lãnh đạo con chút quà. Con chỉ có một em gái, không thể nhìn nó cả đời sau không có một công việc chính thức được."
Mẹ nói xong, thấy tôi không nói gì, kéo tôi ra một bên: "Nhược Nhược à, lãnh đạo con là nam đúng không? Nếu không bình thường con ở bên cạnh lãnh đạo nhiều một chút, nếu như hắn có yêu cầu gì..."
"Mẹ!" Lời nói của mẹ thực sự khiến tôi sốc, sự trong sạch của tôi trong lòng bà lại không quan trọng bằng công việc của em gái.
Trở lại bàn ăn, Lâm Nhu nói: "Mẹ, mẹ đừng khuyên chị, giờ chị ấy đã thành đạt rồi, không cần quan tâm đến chúng con nữa."
Sau đó, là một tràng oán trách.
"Nếu không thì nói mẹ thiên vị chị, từ nhỏ đã chú ý đến việc học của chị, cũng không quan tâm đến con. Biết rõ trường nghệ thuật là hố lửa mẹ cũng không ngăn cản. Giờ con vừa không có bằng cấp lại không có công việc, chị lại không chịu giúp con. Bây giờ con lăn lộn thành như vậy đều là lỗi của mẹ."
Nghe được những lời này của em gái, tôi không khỏi cảm thấy thương hại mẹ.
Nếu nói thiên vị, từ nhỏ đến lớn chỉ có Lâm Nhu được thiên vị, vậy mà bây giờ trong mắt nó, tất cả đều là lỗi của mẹ.
Nghe được những lời cay nghiệt này, mẹ chỉ có thể cúi đầu, không nói được lời nào.
Có lẽ, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy những giọt nước mắt ẩn nhẫn trong hốc mắt mẹ.
Trước khi đi, tôi vẫn nói với mẹ rằng tôi sẽ giúp em gái, nhưng chỉ là trong phạm vi nhất định.
Bây giờ tôi đã thoát khỏi nỗi đau khổ của tuổi thơ, sẽ không để em gái tôi trở thành "ma cà rồng" trong cuộc đời tôi nữa.
Tôi để lại cho mẹ một khoản tiền.
Tôi biết, bà vẫn sẽ tiếp tục nuông chiều Lâm Nhu.
14.
Khi tôi bước ra khỏi nhà, khoác tay bạn trai, ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng rực rỡ.
"Có lẽ cả đời này tôi cũng không cảm nhận được cảm giác có một người em gái tốt."
Bạn trai ôm vai tôi, nhẹ nhàng nói với tôi: "Lâm Nhu rất may mắn, cô ấy có một người chị tốt."
(Hết)