13
Hai ngày sau, tôi gặp Triệu Tiện ở bệnh viện.
Anh ta cắm ống thở, thoi thóp nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Anh ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú, nay đã trở nên tái nhợt thon gầy.
Ngay sau khi nói xong câu cuối cùng với tôi, anh ta nhảy xuống từ ban công trong nhà, may mà bãi cỏ dưới lầu cứu được một mạng của anh ta, nhưng tổn thương não nghiêm trọng lại khiến anh ta tỉnh lại thành một ẩn số.
Tôi đứng ngây ngốc ngoài phòng theo dõi bệnh nặng một ngày, mẹ Triệu nghe tin chạy tới, giống như nổi điên nhào tới đánh tôi, tôi lại thủy chung không nhúc nhích.
"Bây giờ con vui chưa? Nhìn nhà chúng ta cửa nát, con bây giờ vui chưa?" Đến cuối cùng, mẹ Triệu vốn thân thể còn chưa khỏi hẳn cũng thoát lực ngã ngồi xuống đất, khóc rống: "A Tiện hắn thật lòng thích con, con cho dù hận bố hắn nữa, nhưng A Tiện hắn là vô tội..."
Vô tội?
Tôi không nghĩ từ "vô tội" này có ý nghĩa gì, mười một năm trước, cô gái nhỏ bị mọi người giẫm đạp chảy máu đầu kia chẳng lẽ không vô tội?
Nhưng giờ phút này, tôi đứng trước cửa sổ thủy tinh của phòng giám sát, cách một lớp kính, dùng tay chạm vào khuôn mặt trẻ tuổi tái nhợt.
Tất cả báo thù của tôi đã đạt được thành công lớn.
Nhận thức được điều này, trong nháy mắt, dường như tất cả đám mây che chắn trước mắt đều tan đi. Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng cũ, đột nhiên nhìn thấy rõ trái tim của mình.
Tôi nhìn thấy vô số đêm tăng ca, tôi bước ra khỏi văn phòng tối om, trong lòng vẫn còn chút mệt mỏi nhưng anh ta vẫn cười nhìn tôi, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy an tâm.
Tôi nhìn thấy trong phòng họp, khi anh ta ngước mắt nhìn tôi, trong mắt không giấu được ánh sáng, trong lòng tôi hoảng loạn.
Còn có những chiếc đèn màu mà đêm đó tôi nhìn thấy trên đường, sáng ngời rực rỡ như vậy, xinh đẹp như ảo giác. Anh ta ôm lấy tôi xoay một vòng, hoan hô quá tốt, khi đó trong lòng tôi, đúng là tràn đầy hạnh phúc.
Cơ quan nội tạng yếu ớt trong lồng ngực bộc phát ra đau đớn thật lớn khó có thể chịu đựng, tôi khàn giọng hô hấp, rốt cuộc khống chế không nổi chính mình, ngã ngồi trên mặt đất lạnh như băng.
Tôi trăm phương ngàn kế như vậy, lại không tính tới trên đường báo thù này, tôi lại thật sự yêu anh ta.
Cuối cùng tôi cũng nuốt được con bò cạp đã hành hạ mình mười một năm, nhưng tôi không được giải thoát.
Tôi biết, sinh mệnh còn lại của tôi đều sẽ chìm đắm trong hối hận.
Đó là cái giá mà tôi phải trả để từng tổn thương một trái tim trẻ trung và chân thành.
Tôi bị trừng phạt đúng tội.