Hắn là người “Ôn nhu” nhất mà tôi từng thấy.
Mỗi lần từ bên ngoài trở về, chuyện đầu tiên là xông tới ôm chặt lấy tôi, tư thế ấy tôi quá quen thuộc.
Một tay bảo vệ đầu của tôi, tránh cho tôi ngửa ra sau đập vào, một tay ấn lên eo tôi, tránh cho tôi giãy giụa bị thương.
“Cách nhau hai tiếng đồng hồ, anh rất nhớ em, A Kiều.”
Lời của Lê Cảnh Chi khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Cảm giác được tôi đang phát run, anh vội đứng dậy buông tôi ra.
“A Kiều, anh mang theo bánh giòn mà em thích ăn nhất.”